Cô ta sinh ra đã có thân phận cao quý, dựa vào cái gì lại phải xin lỗi một con vịt xấu xí?
Khi cô ta đang do dự thì Khương sơ Nhiên đã đưa tay chạm nhẹ vào người cô ta.
“Xin… xỉn lỗiỉ”, Đồng Lâm nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, trong lòng tràn đầy sự căm hận.
Sau khi mọi ngươi đều quỳ xuống đất xỉn lỗi Miêu Tiểu Thanh.
Diệp Phàm mới đè nén cơn đau, nói với Trần Đức:
“Anh Trần…”
“Bà!”
Diệp Phàm còn chưa nói xong, Trần Đức đã lạnh nhạt nhìn về phía Cao Hiểu Nguyệt.
Cả người Cao Hiểu Nguyệt run bần bật, kinh hãi nhìn Trần Đức.
“Lại đây, đánh hắn”, Trần Đức chỉ vào Diệp Phàm, lời nói không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt kia lại lộ vẻ lạnh lùng vô cùng.
Làm những chuyên này, Trần Đức không hề có gánh nặng tâm lý gì cả.
Có ơn nhất định phải trả, có thù chắc chắn không thể nhịn.
Đây là tín điều trong cuộc đời anh.
Mười ba năm đã trôi qua như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Anh coi Diệp Phàm và những người khác như ruồi, cho phép họ chê giễu lần đầu, nhưng Đồng Lâm lại một lần
nữa xuất hiện.
Sao anh có thể không nhìn ra nhóm người này đang cô ý gây sự?
Anh có thể chịu đựng đám ruồi bay lượn xung quanh, nhưng không có nghĩa là anh có thể chịu được bọn chúng cứ liên tục kêu vo ve bên tai.
Nêu khiến anh khó chịu, anh sẽ hành động dứt khoát.
Hơn nữa Cao Hiểu Nguyệt, thân là mẹ kế của Miêu Tiểu Thanh.
Không những không giúp đỡ con gái mình.
Mà con vào thời điểm quan trọng quật ngược lại một vố.
Tất nhiên Trần Đức sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy.
Anh muốn chặt đứt mọi con đường của Cao Hiểu Nguyệt.
Để bà ta phải trả giá cho những hành động mà bản thân đã gây ra trong ngày hôm nay!
“Lại đây, đánh hắn, tát vào mặt hắn”, Trần Đức nhàn nhạt bổ sung thêm.
“Không, tôi sẽ không ra tay với cậu chủ Diệp đâu!” Cao Hiểu Nguyệt trơn trừng mắt, bất giác lùi về sau.
Nếu bà ta dám ra tay với Diệp Phàm, từ nay về sau, e là bà ta sẽ không được yên ổn!
Cho dù là bị ép buộc.
Thi cũng sẽ gây ra rắc rối lớn!
Bà ta không dám!
“Ổ”, Trần Đức nhìn Diệp Phàm dưới chân: “Tao nói không có tác dụng, vẫn là để mày nói thì hơn”.
sắc mặt Diệp Phàm tái mét.
Nhục nhã!
Quá mức nhục nhã!
Trần Đức thật sự là ức hiếp người quá đáng!
Vậy mà lại bảo một người trong mắt hắn ta không bằng con chó đánh hắn ta!
Diệp Phàm nghiên răng nghiên lợi, vô cùng do dự.
“A…”
Đúng lúc hắn ta đang chần chừ thì cơn đau từ cánh tay lại truyền đến, khiến hắn ta đau đến hồn bay phách lạc, vội vàng hét lớn: “Đánh tôi, đồ đàn bà thối tha, mau đánh tôi đi!”
“Cậu chủ Diệp…” Cao Hiểu Nguyệt nhìn hắn ta chằm chằm, lắc đầu.
“Đồ đàn bà thối tha, ông đây bảo bà đến thì bà cứ đến! Không phải bà muốn làm trâu làm ngựa cho tôi sao, bây giò chính là cơ hội cho bà thể hiện đấy, nhanh lên!”