Thương Lan lập tức chuyến lời, nói: “Đúng là có lợi ích thứ ba, nhưng lợi ích này, anh Trần à, tôi nghĩ thôi anh đừng nhòm ngó tới thì tốt hơn, ha ha…”
“Tại sao tôi lại không được nhòm ngó tới?”
Trần Đức nhướng mày, dáng vẻ không mấy hứng thú cho lắm.
“Hai lợi ích trước đó cũng đâu có dễ lấy tí nào, suất đề cử vào học cung Đạo Vận chí có một, bao nhiêu người tranh một suất? Thần kích Định Thiên trẽn đảo Định Thiên đó không phái ngày một ngày hai, hay một năm, hai năm, mà là vài vạn năm. Thời gian dài như vậy vãn không có ai lấy được, thưởng như thế có khác gì không thưởng đâu?”
Trần Đức liên tục hỏi.
Trước đó anh đã hỏi Linh Lung, nói là trên đảo Định Thiên có kích Định Thiên, tồn tại ít nhất ba vạn năm và có thế hơn.
Mấy vạn năm nay không có ai lấy được, nào có dễ dàng như thế?
“Ặc…”
Thương Lan lập tức nghẹn họng, cám thấy Trần Bát Hoang hơi quá đáng.
Nên biết rằng.
Sự kiện Bồng Lai hằng năm, tất cả những người có thế đến và lấy được tư cách tiến vào đảo Định Thiên thì chẳng những có thế gặp gỡ nhưng cao thủ ớ các cặp bậc khác nhau, mà còn có thế trao đối cho nhau những tâm đắc trong tu luyện.
Chỉ từng đó thôi đã đủ để thèm nhỏ dãi rồi.
Huống chi.
Nếu như đó là kẻ nghịch thiên thật, thì sẽ được đề cử vào học cung Đạo Vận, còn có cơ hội lẩy được thần kích Định Thiên, cưới được Thánh Nữ đảo Định Thiên, Vân Tịch Dao.
Một số võ giả có tư chất khá bình thường, các thế lực nhỏ nghĩ nát óc, trả một cái giá rất đắt chỉ để được phép tham gia.
Trần Bát Hoang thì sao? Thánh Nữ đích thản mời tới, luân võ này kia đều được giản lược, lại còn tỏ vẻ ghét bỏ như thế?
Thế nhưng.
Thương Lan cũng không tiện nói, xưa không bâng nay, bây giờ Trần Bát Hoang đã không còn là con kiến cấp bậc Thánh Tổ ngày xưa nữa.
Cái gì mà Thánh Nhân, Thánh Tổ, Thánh Vương ở Vãn Tiêu Giới, trong mât người cúa Đại Thiên Thế Giới thì hoàn toàn không xứng với chữ thánh đó tí nào.
Hẳn ta chí có thế kiên nhẫn nói:
“Anh Trần, nếu anh cảm thấy hai lợi ích trước đó là không tưởng, thì khụ… Thứ cho tôi nói thắng, lợi ích thứ ba nghe còn giống mò trăng đáy nước hơn”.
“Thế há”.
Thương Lan vừa nói xong thì Trần Đức lại càng tò mò: “Mau nói đi, nó là cái gì”.
“Truyền thừa”.
Sắc mặt Thương Lan bồng nhiên biến thành vẻ kính sợ, nghiêm túc: ‘’Không biết anh có nhớ thú cưỡi của chủ nhân tôi khi đó Eà con gì không?”
“Nhớ rõ…”
Trần Đức gật đầu.
Chuyện ngày hôm đó đã tạo thành ấn tượng khâc sảu trong đầu anh, nên anh nhớ rất rõ.
Khi đó ba người Vân Tịch Dao đến Van Tiêu Giới, trong đó thì Lâm Không cưỡi trên một con cốt long, thú cưỡi của Thương Lan là con trâu đen có hai sừng trên đầu.
Mà tọa kỵ của Vân Tịch Dao chính là một con Kỳ Lân!
Đúng vậy, chính là Kỳ Lản!