Trần Đức cưỡi thú Thủy Hư, lướt đi trên nhược thủy, đuổi bảy cường giả siêu cấp như đuối chó, nhược thủy như biến gào, vù vù vang lên, bảy cường giả hàng đầu đang không ngừng lùi lại trong sự rượt đuổi.
“Cậu Trần, cứ như vậy không phải là cách, thế gia viền cố căn cơ thâm hậu, sẽ có cách đối phó thú Thủy Hư”, lão Yêu Hoàng nhắc nhở: “Nhân lúc bây giờ họ không có cách, việc cậu nên làm nhất là bỏ chạy, nghe chỉ lệnh của tôi, chạy đến nơi an toàn”.
“Không được”.
Trần Đức lắc đầu.
Anh đâu thế không biết cứ như vậy không phải là cách?
Nhưng tạm thời anh cũng không có cách khác!
Tấm da người Bát Thần từ sau khi động đậy một chút trước đó, thì lại như chìm vào giấc ngủ, khỏng có phản ứng gì, vốn không thể giúp anh, mà nếu một khi anh bỏ chạy, bảy lão già đó sẽ được rảnh rỗi, nhất định sẽ ra tay với Vản Tiẽu Giới!
Trần Đức có thế để chuyện này xảy ra sao?
Chỉ cần anh còn sống, chắc chăn không cho phép!
Anh chỉ có thể đuối mãi, đế mấy lão già đó không rảnh đế làm gì khác.
Còn chuyện sau đó, đi một bước tính một bước!
Bảy người Trần Phong Hành vô cùng bực mình, ở thế giới đại thiên này, luận thực lực, luận cảnh giới, bọn họ đều là cường giả hàng đầu đấy? Nhưng bây giờ lại bị một kẻ thiên đạo lục trọng thiên mà còn như nỏ mạnh hết đà cắn sau mông.
Bảy người Trần Phong Hành, người nào cũng hừng hực lửa giận!
Nhưng lại không có cách gì, chí có thế nhịn!
Nồi ấm ức này duy trì đến mười phút
sau.
“Vù!”
Bỗng nhiên, ở phía xa, phía chân trời có một bóng người vội vàng đến, như lưu quang, hai tay cầm một cây cung rực lửa, cây cung cao bằng một người, cháy ngọn lửa bừng bừng, trong phút chốc người đó đưa đến trước người Trần Phong Hành, dâng mũi tên: ‘Tộc trưởng, thuộc hạ đến muộn, xln tộc trưởng trách phạt!”
“Vần chưa chết, không coi là muộn!”
Trần Phong Hành nhận lấy cung tên, trong tích tắc, cả người ông ta đều bùng cháy, hào quang giữa cánh tay hiện lên, nguyên khí hóa thành ngọn lửa ngút trời, cơ thế Trần Phong Hành không ngừng to lẻn, như một tòa núi lớn xảy ra hỏa hoạn.
Mũi tên lên cung, kéo thật căng.
Lúc kéo dây cung, ngọn lửa cháy càng lớn hơn.
Trong phút chốc, mũi tên dài đến ba mét nhằm chuấn vào thú Thủy Hư.
‘Vù!
Mũi tên rời khỏi cung.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, như một con phượng hoàng lửa bay múa, mau chóng bắn về phía thú Thủy Hư.
Những chỗ nó lướt qua, nhược thủy giống như gặp phải kẻ địch lớn, không ngừng bốc hơi, tránh sang hai bên.
Thậm chí, Trần Đức có thế cảm nhận rõ ràng thú Thủy Hư dưới người mình đang sợ hãi, run rẩy.
“Bát Hoang, mau rút đi, đó là thiên hỏa tiền!”, trong tiếu thiên địa, Trần Hành Giả cũng nhìn thấy rõ ràng mũi tẻn bẻn ngoài, từng là một thành viên của nhà họ Trần, đương nhiên ông ấy vừa nhìn là nhận ra nó.
Thiên hỏa tiền là một trong bảo vật của nhà họ Trần!
Ngọn lửa trẽn mũi tên được xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng ngọn lửa của thế giới đại thiên!
Còn xếp hạng cao hơn cả ly hỏa.
Là ngọn lửa từ bên ngoài trời rơi xuống sáu vạn năm trước, lúc đó đã dần đến mấy thế lực viễn cổ tranh giành, cuối cùng vì các nguyên nhân khác nhau, đã rơi vào nhà họ Trần.
Bên ngoài trời, ngay cả thần cũng không đánh ra được, tuy hai người Hiên Viên Anh Hùng và Bạch Nguyệt Không rất mạnh, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ chiến đấu bên trong trời đất, không thế đột phá kết giới vô hình, mà thiên hỏa đến từ bên ngoài trời, nó mạnh đến mức nào, nghĩ cũng biết, thiên hỏa tiền được tạo thành từ thiên hỏa, lấy một phần ngọn lửa, còn nguyên liệu của mũi tên là từ nước Vĩnh Hằng, cũng không phải vật tầm thường.