Nhưng mặc dù cảnh tượng như vậy, linh khí tràn nhập trong không khí vân nồng đậm hơn thành Thông Thiên rất nhiều, mặc dù chỉ hít thở một hơi, cũng có linh khí nồng đặc tiến vào trong ngũ quan, lỗ chân lông.
Những cây cối, hoa cỏ, khô héo đó còn cao lớn hơn gấp mười lần so với cây cối cúa giới thế tục!
‘Tông chủ, đây chính là Vân Tiêu Giới ư, hình như… hơi hoang vẳng hơn trong tưởng tưởng của tôi…”, Trần Đức thờ dài nói.
Phóng mầt nhìn khắp, trong vòng ngàn mét, không có thứ gì có màu xanh, mà đây còn là ở trong rừng cây trẽn núi, nếu là ở chỗ khác thì thế nào.
“Đúng thế, nơi này đúng là Vằn Tiêu Giới, nhưng…”, Trình Lâm Phong nói: “Vùng này thuộc bắc bộ Vân Tiêu Giới, tên là Bắc Hoang!”
“Rất lâu về trước, nơi này cũng từng tràn trề sức sốc, nhưng, vạn năm trước, từng có thánh nhân chiến đấu ớ đây, sau một trận chiến, vùng đất bắc bộ trở thành một vùng hoang vu”.
“Một trận chiến, khiến cả vùng bắc bộ trở nên tiêu điều hoang tàn?”, Trần Đức chấn hãi, cuộc chiến giữa thánh nhân đáng sợ đến vậy sao?
“Đúng thế”.
Trình Lảm Phong nói: “Chỉ đáng tiếc, hiện nay, Vân Tiêu Giới đã không có thánh nhân nữa, người mạnh nhất cũng chí là cấp thần vương”.
“Lưỡng Nghi Tông chúng ta cũng từng có một vị thánh nhân sáng lập, nhưng vạn năm qua, đã không còn tung tích, ha ha…”
Trình Lâm Phong bất lực lắc đầu, mục tiêu lớn nhất cả đời ông ấy chính là khỏi phục một phần trăm tình hình thịnh vượng của năm đó.
Sử sách ghi chép, vạn năm trước, Lưỡng Nghi Tông là tông môn cường mạnh nhất Vân Tiêu Giới, chứ không phải là một trong số mạnh nhất!
Thời đó, số đệ tử tông môn lên đến hàng chục triệu người.
“Hiện giờ, Lưỡng Nghi Tỏng chúng ta chỉ có chưa đến nảm ngàn đệ tử, trong đó có ba ngàn đệ tử bên ngoài, thực lực địa tiên thất trọng trở lên, một ngàn đệ tử chính thức, đều là địa tôn tam trọng, đệ tử nòng cốt có tám trăm người, người yếu nhất là địa tôn ngũ trọng, người mạnh nhất đã đạt đến thiên tôn nhất trọng”.
Trình Lâm Phong đi trước dằn đường, ra ý bảo hai người Trần Đức, Đoạn Nguyên đi theo, đồng thời giới thiệu tình hình của Lưỡng Nghi Tông.
“Lưỡng Nghi Tông, mạnh thế sao?”, Trần Đức tặc lưỡi, chỉ là thế lực tam phẩm hạng mười tám, đã có nhiều cường giả như mây, cũng thật khủng bố quá?
Chẳng trách chỉ với thực lực của Liễu Tông Nguyên cũng không thể tiến vào Vân Tiêu Giới.
“Mạnh? Nếu mạnh thực sự cũng sẽ không chỉ là tam phẩm hạng mười tám”, Trình Lâm Phong nở nụ cười, bất lực lắc đầu, nói:
“Bát Hoang, Đoạn Nguyên, hai cậu nhớ kỹ, ớ đây là Vân Tiêu Giới, nhìn nhận bất cứ việc gì cũng đừng nhìn bằng ánh mắt trước đây của hai cậu, ví dụ như Lưỡng Nghi Tông chúng ta, tuy chỉ là tam phẩm hạng mười tám, nhưng dãy núi, tài nguyên, diện tích chiếm cứ của chúng ta tương đương với… ừm, tương đương với quê hương cúa Bát Hoang, rộng lớn bằng hai phần ba Hoa Hạ!”
Trần Đức nổi tiếng lừng lẫy ờ thành Thông Thiên, rất nhiều người kể cả Trình Lâm Phong đã từng điều tra lai lịch của anh, tuy không chi tiết, nhưng bọn họ vẫn biết về Hoa Hạ:
“Lưỡng Nghi Tông chúng ta chỉ có năm ngàn người, có phải không thể tưởng tượng không?”
“Đúng thế…’