Đôi mắt trong veo của Đạm Đài Nguyệt trở nên kinh ngạc, cô ta không ngờ vị các lão này lại trực tiếp vận dụng võ kỹ, có cần thiết không? Đây là muốn đẩy người ta vào chỗ chết mà!
“Thật là giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu”.
Mậu Danh biết rõ các lão kia là cường giả Linh Hải kỳ, Trần Bát Hoang có thể mạnh hơn đến đâu chứ? Chẳng lẽ anh còn có thể chém chết cường giả Linh Hải kỳ sao?
Nếu quả thật mạnh như vậy thì đã sớm nổi danh ở Côn Luân Hư, bọn họ không thể nào chưa thấy qua!
“Cô tổ, mau cứu hắn, cháu không muốn nhìn thấy hắn chết”, nửa năm nay Đạm Đài Nguyệt vì ông nội vừa mới qua đời nên ăn chay lễ phật, cô ta không muốn nhìn thấy có người chết ở trước mắt.
“Được”.
Lão bà được Đạm Đài Nguyệt gọi là cô tố vừa muốn ra tay.
Đột nhiên.
Dừng lại!
Không vì cái gì khác,
Mà vì,
Trong nháy mắt đó rõ ràng bà ta nhìn thấy Trần Bát Hoang xoay người giơ một quyền nghênh đón cây giáo ba mũi!
Hơn nữa,
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh,
Dù lão bà có ra tay tương trợ thì cũng không kịp ngăn cản.
Bà ta thu người, trong cổ họng già nua xuất hiện chữ châm chọc: “Thanh niên bây giờ lại dốt nát như vậy à…”
Trong ánh sáng đá lửa,
Quả đấm của Trần Đức tiếp xúc đụng vào cây giáo ba mũi!
“Keng keng keng keng!”
Trong nháy mắt tia lửa văng khắp nơi, qủa đấm của Trần Đức giống như binh khí đâm đâu cũng thuận lợi, nó phá hủy và tiêu diệt hết tất cả!
Chỉ thấy trong tia lửa chập chờn cây giáo ba mũi giống như bọt, gãy lìa sụp đổ từng tấc. Trong chốc lát, giáo ba mũi dài một mét năm một mét sáu giờ chỉ còn lại tay cầm chưa đến mười centimet!
Một quyền,
Cắt đứt giáo ba mũi!
Trần Bát Hoang với thể xác thuần khiết đã đánh gãy vũ khí của võ giả Linh Hải kỳ!
Mà một quyền kia,
Vẫn chưa dừng lại,
Một tiếng bụp dễ như trở bàn tay, không có vật nào có thể ngăn cản đánh lên gò má già nua của lão giả.
Bất chợt,
Lão giả Linh Hải kỳ như hành nhổ ruộng cạn bay lên rồi lại nặng nề rơi xuống đất, đập ra một cái hố to, bất tỉnh nhân sự, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng chảy máu.
Mậu Danh và Đạm Đài Nguyệt bối rối, lão bà và lão giả sau lưng bọn họ cũng sững sờ, mặt đầy chấn động không tưởng tượng nổi, còn hơn cả gặp quỷ,
Lương Khâu nằm trên đất lại càng trố mắt nghẹn họng, vẻ mặt ngưng lại, hắn ta run lẩy bẩy sợ hãi.
Cho dù là ai nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng giống như xảy ra động đất cấp mười, điều kinh khủng cùng sợ hãi đó như thủy triều lan tràn bao phủ lên bọn họ.
Lão giả Linh Hải kỳ đó!
Đó là võ giả Linh Hải kỳ cao cấp của nhà họ Lương!
Nhìn vào toàn bộ Côn Luân Hư,
Loại thực lực này cũng vô cùng mạnh!
Nhưng mà,
Không gánh nổi một quyền của thanh niên ngoài hai mươi tuổi!
Nếu như không phải chính mắt thấy được thì ai tin chứ?
Trong lòng bọn họ, võ giả hai mươi ba mươi tuổi ngoại trừ số ít nhóm người yêu nghiệt mạnh nhất như Lương Khâu ra, còn lại cũng chỉ thực lực khoảng Linh Căn kỳ trung kỳ.
Bây giờ, đột nhiên xuất hiện một người thanh niên hơn hai mươi tuổi có thể so sánh với sự cứng rắn như thép của một lão giả Linh Hải kỳ hơn trăm tuổi, làm sao bọn họ không kinh hãi chứ?
Nhất thời cái tên Trần Bát Hoang này điên cuồng dâng trào trong đầu bọn họ. Bọn họ đang cẩn thận nhớ lại xem từ lúc nào Côn Luân Hư lại có một yêu nghiệt kinh khủng như vậy!