Nhưng cô ta không nói những nguyên nhản này, nếu như Trần Bát Hoang đến cuối cùng bị đào thải ở Thông Thiên các, vậy thì… anh cũng không cần phải biết những thứ này,
Bởi vì,
Không có tư cách!!!
“Việc gấp bây giờ vẫn là đề thăng thực lực!”, Trần Đức thu hồi ánh mắt, tâm tình nặng nề.
Hôm nay anh đã nhìn thấy rõ ràng sự khủng khiếp của thành Thông Thiên, một Mạc Ly Tiêu đứng thứ ba mươi mấy anh đã khó mà ứng phó,
Vậy người phía trước Mạc Ly Tiêu thì sao? Còn có những người giống hắn ta vẫn chưa được điều tra ra, hoặc khiêm tốn khống muốn đứng vào trong bảng danh sách?
Chẳng trách trước đó Liễu Tông Nguyên muốn anh khiêm tốn không kiêu ngạo, quả thật nơi này giống như lời như Hoa Linh Vy nói, cường giả như mảy, người tài giỏi nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết!
“Thực lực thật sự rất quan trọng, không có thực lực thì chẳng có cái gì!”, Trần Đức tự lấm bấm một mình.
“Điều này không phải rất rõ ràng sao? Thực lực của anh ở thành Thông Thiên này thật sự không tính là mạnh, vừa rồi cô nhóc kia tâm địa hiền lành, đại nhản không chấp tiểu nhân, nếu không thì vì hành động hôm nay của anh, cô ta chỉ cần hai ba chiêu đã có thế tiền anh đi gặp Diêm Vương rồi”,
Linh Lung ung dung nói.
Xái gì?!”
Trần Đức lại một lần nữa kinh ngạc: “Tôi và cô ta chênh lệch lớn như vậy sao?”
“Không sai, hai ba chiêu vẫn là trong tình huống chưa dùng hết toàn lực, nếu nghiêm túc đánh một trận với anh, có thể ngay cả một chiêu anh cũng không tiếp nổi”, Linh Lung nói.
Nội tâm của Trần Đức rất ít khi gợn sóng, nhưng lần này anh thật sự cảm thấy hoảng sợ và kinh khủng!
So sánh thì Côn Luân Hư và địa cầu thật sự không đáng nhìn!
“Nhung anh cũng đừng nản chí, bọn họ sinh ra đã được hưởng thụ đãi ngộ hàng đầu cùng khối lượng tài nguyên tu võ lớn, còn anh thì sao? Một người địa vị cấp thấp, kém hơn người ta cả triệu lần”.
Linh Lung lo lắng Trần Đức sa sút nản chí, cô ta liền an ủi: “Lúc tôi quen anh, anh cũng chỉ đến Linh Hải kỳ mà thôi, bây giờ đã là Địa Tiên rồi, loại tốc độ này cũng xem như không tệ”.
“Yên tâm, tôi sẽ không bị đả kích đâu”, Trần Đức biết dụng ý của Linh Lung, anh khẽ mỉm cười: “Dù thiên phú của tôi không bằng bọn họ, tài nguyên cũng không bằng bọn họ, nhưng tôi nỗ lực hơn bọn họ một trăm lần, không được sao?”
“Được được được, vậy anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi chữa thương, chờ sau khi vết thương khỏi, tôi giúp anh đề thăng thực lực”,
Linh Lung cười nói.
Thiên phú của Trần Bát Hoang rất mạnh, từ trước đến này Linh Lung vô cùng coi trọng, chưa chắc đã kém hơn Hoa Linh Vy.
Thứ anh thiếu là thời gian, là tài nguyên!