Sau nửa giờ, Phó Vĩnh Sinh là người đầu tiên đi ra khỏi đại sảnh nghị sự, nhìn thấy Diệp Dao đứng ngoài cửa cách đó không xa, sắc mặt ông ta cưc kỳ u ám,
Nhưng,
Ông ta cũng không nói gì, mà bước thật nhanh về phía hoàng cung.
Ông ta ra khỏi cửa chưa được bao lâu, một lúc sau đám người Diệp Lễ Cuồng, Tô Trung Dương, Lư Minh Nguyệt lần lượt đi ra.
Diệp Dao vọt đến đầu tiên: “Bố, bố ra rồi, con…”
“Chuyện của mày về sau sẽ nói”, mặt Diệp Lễ Cuồng nặng nề, ông ta lạnh lẽo đáp: ‘Tao còn có việc, mày về trước đi, đừng ở lại Đan Môn nữa!”
“BỐ, con…”
“Cút!”
Đột nhiên, Diệp Lễ Cuồng gào rống, dọa cho Diệp Dao thụt lùi liên tiếp, không dám hé răng một lời, hắn xoay người rời đi.
Tiếp đó,
Diệp Lễ Cuồng xoay người, cưỡng ép nặn ra nụ cười, cố gắng hòa nhã nhiệt tình nói với Tô Trung Dương: “Anh Tô, chuyện của cậu Trần, ông nhất định phải hao tổn tâm trí nhiều hơn rồi, Tiếu Tuyết châc chắn biết một vài chuyện, ông nhất định phải giúp tôi đấy!”
“Nếu như ông có thể tìm thấy cậu Trần, Diệp Lễ Cuồng tỏi nguyện nhường chức phó môn chủ cho ông!”
Tô Trung Dương cười khổ, ông ta có thế hiểu được tâm tình của Diệp Lễ Cuồng, nhưng có thể tìm thấy Trần Bát Hoang hay không, ồng ta đâu có định đoạt được?
Lúc trước cũng vì chuyện của Trân Bát Hoang mà ông ta đã tát con gái một cái, con gái ông ta dù biết nhưng sẽ chịu nói cho ông ta sao?
“Phó môn chú, ông nói quá lời rồi, chuyện này tôi sẽ cố gẳng hết sức, không chỉ liên quan đến ông, mà còn liên quan đến chúng tỏi nữa!”, Tô Trung Dương nói: “Bây giờ tôi quay về hỏi Tiếu Tuyết”.
Nhà họ Tô,
Trong khuê phòng của Tô Lăng Tuyết.
Mẹ Tô đang an úi Tô Lăng Tuyết, từ sau khi Tô Trung Dương đi, cô ta đã khóc hơn một giờ.
An Như Nguyệt rất đau lòng, bà ta biết vì sao Tô Lăng Tuyết khóc.
Suy cho cùng,
Từ nhỏ đến lớn Tô Trung Dương luôn coi cô ta như ngọc minh châu trong tay, ngay cả nặng lời cũng không nói qua mấy lần, huống chi là ra tay đánh cô ta?
“Aiz, Tiểu Tuyết, bố con cũng là vì con…”, An Như Nguyệt ngồi ớ mép giường nhìn Tô Lăng Tuyết.
Hốc mắt Tô Lăng Tuyết đỏ bừng, thi thoảng nước mắt lại rơi, cô ta không nói lời nào.
Vì cô ta?
Mỗi lần đều nói là vì cô ta,
Trên thực tế, bọn họ làm tổn thương cô ta dưới danh nghĩa là tốt cho cô ta!
Tô Trung Dương, An Như Nguyệt đã từng hỏi qua cô ta thích ai, thích hạng người như thế nào?
Không có, từ trước giờ không có!
Đột nhiên,
Ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng gõ cửa,
Giọng Tô Trung Dương truyền vào: “Con gái, bố có thế đi vào không?”
Tỏ Lăng Tuyết không lên tiếng,
An Như Nguyệt thớ dài, bà ta đứng dậy mở cửa, thấp giọng nói: “ông còn tới đây làm gì, Tiểu Tuyết rất đau lòng rồi, mau về đi, tối muộn hẵng tới”.
“Không”.
Chuyện quá gấp, Tô Trung Dương nào có thế chờ được? Ông ta trực tiếp đi vào khuê phòng của Tô Lăng Tuyết, nhìn con gái khóc thút thít cũng đau lòng.
“Con gái, chuyện hôm nay là bố sai”, Tô Trung Dương đi tới trước mặt cô ta: “Bố không nên đánh con”.
“Bố đi ra ngoài!”, Tô Lằng Tuyết nằm lẻn giường,
dùng chăn đệm che kín khuôn mặt xinh đẹp: “Con không muốn nhìn thấy bố”.