Bổng nhiên, anh hỏi:
“Cậu ưng, cậu ưng nào?”
“Con trai thứ mười bốn của nhà họ Ưng, cậu Ưng, tôi là một trong những cận vệ của cậu ấy!”, trong tình huống sống còn, Ưng Sát sợ hãi, phải khai thật thân phận của mình.
“Ưng Thương?”
Trần Đức giật mình, sau đó anh chìm vào dòng suy nghĩ.
Ưng Thương lại chủ động tìm tới cửa ư?
Nói cách khác.
ưng Thương đã biết đến sự tồn tại của anh.
Chuyện này, nằm ngoài dự tính của anh…
“Sao, sợ rồi hả?”, ưng Sát tưởng Trần Đức sợ nên cười lạnh: “Trần Bát Hoang, cậu ưng đang tìm cậu, cậu ấy báo tôi đến đây đế tóm cậu về, tốt nhất cậu nên theo tôi về ngay bây giờ, có lẽ cậu chủ có thế tha cho cậu một mạng…”
“Nếu giết tôi, cậu sẽ…”
‘Vù!”
ưng Sát còn chưa nói hết lời, luồng gló cực mạnh đã xuất hiện, Trần Đức chém ra một kiếm.
Phụt!
Cột máu chợt bắn ra.
Trong phút chốc.
Đầu ưng Sát đã rơi xuống.
Rời khỏi cơ thể!
“Giết anh, thì sao chứ? Ngu ngốc…”, Trần Đức cất Long Ngâm đi, từ đầu đến cuối vẫn không chớp mắt lấy một lần.
Ngay sau đó.
Anh lại tiếp tục tu luyện trong núi, củng cố cánh giới, đồng thời liên lạc bàn bạc với Linh Lung về những quân bài tẩy của mình!
Ngày mai!
Anh phải đón cả Thanh Vũ và Âu Dã Tư Linh về!
Phải!
Dù có phải trả giá bằng cả sinh mạng!
Thành Phụng Thiên.
Hôm nay mọi thứ bỏng chốc trở nên náo nhiệt không sao tả nối, ồn ào và huyên náo, ngã tư đường tấp nập người qua lại, ai cũng cưỡi các loại linh thú, tiến vào trong thành.
Bốn phương tám hương giăng đèn kết hoa, khung cảnh đầy vui vẻ, trước cung điện Ưng Thương, khách khứa nối dài không dứt.
‘Tông chủ Hạo Thiên tông đến đến chúc mừng cậu ưng, tặng một cỏ linh chi ba ngàn năm!”
“Cung chủ Thái Dương cung đến, tặng linh khí, một thanh kiếm Băng Tâm!”
“Môn chủ Thiên Địa môn tặng cậu ưng mười
viên đan dược Huyền giai cao cấp, chúc cậu và vợ sớm sinh quý tử!”
Hơn trăm người hầu đứng ngoài cửa, liên tục báo tên khách đến, trước cửa, người hầu nhà họ ưng đang bận rộn mời khách quý vào trong!
ưng phủ, là phủ đệ lớn nhất thành Phụng Thiên!
ưng phủ chiếm đẳu đó một nửa thành Phụng Thiên, bên trong lại càng mênh mông không sao tả được, quảng trường siêu rộng, dõi mắt không tìm thấy điếm cuối, đủ đế chứa hết năm trăm ngàn người cùng lúc!