“Phụt!”
Trong nháy mắt, mười ba người tộc Hiên Viên đã có bốn người bị thương nặng, bọn họ là yếu nhất nên chịu ảnh hưởng nhiều nhất, cả người biến dạng, không có chổ nào lành lặn.
Đồng thời.
Đòn tấn công của tám Tôn Giả cũng sắp rơi xuống, vầng sáng rực rỡ nở rộ giữa hỗn độn.
Sự khủng bố tuyệt đốỉ đã hoàn toàn ập xuống!
“Hiên Viên Anh Hùng, hôm nay chính là ngày tận thế của ông!”
“Hơn mười vạn năm, ông đã biến mất mười ba vạn năm, lẽ ra khỏng nên sống sót, thế mà vẫn sống được!”
“Đám chúng tôi đã là bất bại, là vô địch, không ai có thế ngăn cản được!”
Tám cao thủ cực mạnh không ngừng áp tới gần, giọng nói vang xa vạn dặm, khiến con người ta lạnh run cả người, cao thủ cấp Tôn, vô số người dùng cả đời mình chỉ đế nhìn về bóng lưng đó.
Nhưng.
Ngay giờ phút này.
“Xoẹt!”
Một thần hoa lao vụt lên trời, ớ phía chân trời xa xa đột nhiên xuất hiện vài tỉa chớp.
Trong thần trì hỗn độn đã khô cạn, đột nhiên xuất hiện hơi thở sinh mệnh dồi dào, hơi thở vô cùng bá đạo thối quét chín vòm trời, rung động lòng người.
“Vô địch? Bất bại?”
Cùng lúc đó.
Có thế thấy rất rõ, cơ thế khô héo của Hỉên Viên Anh Hùng, cùng với tay chân co quắp lại bắt đầu trở nên đầy đặn, xuất hiện màu hồng khỏe mạnh, đôi mầt cũng mở ra, vầng sáng lóe lên bốn phía.
Hiên Viẻn Anh Hùng, sống lại!
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb tamlinh247.com.vn
Không ai có thế ngờ được, ỏng ta lại sõng dậy vào giờ phút này!
Trần Đức không ngờ, Hiên Viên Vân Hải không ngờ, mười ba thái thượng trường lão, tám Tôn Giả mạnh nhất kia cũng không ngờ tới!
Nên biết rằng, mấy lần trước họ bất ngờ tấn công là đế dò xét, muốn biết rằng Hiên Viên Anh Hùng có chết thật hay không, mạng sống của ông ta có phải là chí mành treo chuỏng hay không, cũng vì dò xét, mà họ đã phải trả giá hàng trăm vạn sinh mệnh.
Bấy giờ, ông ta lại tính dậy?
Đúng là như một giấc mơ, chẳng thấy chản thật chút nào cả.
Một giây trước, sinh mệnh ông ta đã săp cạn, như củi săp cháy hết, bấy giờ, lại hùng dũng oai nghiêm, dáng vẻ như thần, hiên ngang hơn bất kỳ ai, dồi dào sức sống, khí huyết bùng nổ.
“Bộp!”
Hiên Viên Anh Hùng vươn người đứng dậy.
Hóa thành một vầng sáng.
Như tia chớp nhanh chóng xuất hiện trước mặt ba vị thái thượng trưởng lão, lạnh lùng nhìn chằm chằm tám Tôn Giả:
“Là kẻ nào dám xưng mình vô địch, mình bất bại, có dám đánh một trận với Hiên Viên Anh Hùng tôi không?”
Trên tường thành Hiên Viên, giọng Hiên Viên Anh Hùng đầy lạnh nhạt, ông ta đảo mắt nhìn tám người kia, hơi thở viễn cố, có cảm giác thê lương của năm tháng kéo dài, đầy lạnh lẽo nhộn nhạo lan ra từ trên người, vạt áo dài bay phấp phới.
Mấy phút trước, ông ta vẫn còn gầy yếu và tiều tụy như que củi, dáng vẻ như sắp cháy thành tro tàn, thế mà giờ phút này lại bừng bừng sức sống, khí huyết như biến, còn chỗ nào giống một người sắp chết?
“Cái gì? Tại sao lại sống được?”
Tám bóng người đằng xa đồng thời lùi lại, bọn họ cuống quýt chạy đi như chuột thấy mèo, nhanh chóng muốn rời xa thành Hiên Viên, ánh mắt hoảng hốt như vừa gặp ma.