Bởi vì ông ta biết quá trình hai anh em Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ bị đuổi khỏi nhà họ Tống, nên hiểu rất rõ người thanh niên trước mặt có bao nhiêu bản lĩnh.
Thế nên, sự trừng phạt của Trần Bát Hoang với Mạc Thiếu Dương vào lúc này đã rất rất nhẹ rồi. Thậm chí, anh còn không có tự mình ra tay.
Nếu mà để anh tự mình ra tay thì tay con ông ta sẽ không thể khôi phục như ban đầu được nữa.
Thậm chí… không chỉ đơn giản là gãy một bàn tay.
“Khỏi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Ngữ Yên đi”, dù là Mạc Thiếu Dương hay Mạc Vấn Thiên thì Trần Đức cũng chẳng có hứng thú, nên thuận nước đẩy thuyên đưa ân tình này cho Tống Ngữ Yên.
“Giám đốc Mạc, ông về trước nghỉ ngơi rồi chăm sóc cho con trai mình đi”, không chờ Mạc Vấn Thiên nói chuyện, Tống Ngữ Yên đã mở miệng trước: “Yên tâm, ông là cấp dưới đắc lực do bố tôi để lại nên mọi thứ của ông sẽ không vì sự vô tri và ngông cuồng của con trai mình mà mất đi”.
“Cảm ơn, cảm ơn chủ tịch Tống!”
Giọng nói lạnh lùng ấy của Tống Ngữ Yên lại giống một dòng nước ấm, cuối cùng trái tim của Mạc Vấn Thiên cũng yên ổn trở lại. Ban đầu, ông ta có hơi khó chịu khi cô ấy nhận lấy chức chủ tịch, nhưng lúc này, cảm giác không phục ấy lập tức biến mất sạch, chỉ còn lại sự biết ơn vô cùng vô tận.
Ông ta quyết định sau này phải làm việc cho Tống Ngữ Yên.
“ừ, đi đi”.
Tống Ngữ Yên xua tay, mặt mày vẫn lạnh nhạt như cũ, xoay người đuổi theo bước chân của Quan Hổ và Trần Đức.
“Cậu Trần, cảm ơn tấm lòng vị tha của cậu”, Quan Hổ thở phào, giờ mà vẫn còn có chút sợ, may là cậu Trần không nổi giận thật, không thì tập đoàn Thiên Dương sẽ rất khó xử trong trường hợp này.
“Khỏi”, Trần Đức làm việc đương nhiên biết nặng nhẹ, cũng biết Quan Hổ cảm ơn anh cái gì. Anh bỏ qua vấn đề này, hỏi: “Hai người tới tìm tôi có gì khong?”
“Ầy, cậu coi đầu óc tôi này, đúng là có chuyện, mà chuyện này thì cần phải báo cho cậu Trần một tiếng”.
Quan Hổ dừng một lát rồi nói: “Hôm nay, người nhà họ Hồ cũng tới tham gia buổi đấu giá. Ban nãy, tôi và cô Tống đã gặp họ, xem thái độ của họ thì hình như không thân thiện gì với cậu và cô Tống cho lắm”.
“Nhà họ Hồ?”, Trần Đức hỏi: “Ai?”
“Anh còn nhớ Hồ Thái Huyền – người đã chết lần trước không? Đó là gia tộc sau lưng ông ta”, Tống Ngữ Yên tiếp lời: “Hồi đó, khi nhà họ Hàn còn, tôi đã đổ việc Hồ Thái Huyền chết lên đầu họ”.
“Thực tế, với bản lĩnh của nhà họ Hồ thì có thể biết được sự thật và cả quá trình một cách hết sức dễ dàng. Nhưng, tôi có chút quan hệ với nhà họ Hàn nên khi họ biết sự thật cũng không dám làm gì”.
“Giờ ai cũng biết nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt, nên họ không ngồi yên nổi nữa, định tới đòi công bằng cho Hồ Thái Huyền”.
Tống Ngữ Yên cười nhạt, mặt mày vẫn lạnh tanh, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình vậy.
“Ồ? Đòi công bằng gì?”, Trần Đức tò mò hỏi.
“Họ nói là…”
Tống Ngữ Yên chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Nói muốn tôi, muốn… mạng của anh!”
“Kiêu ngạo ghê, bà xã, em chuẩn bị làm sao giờ?”, Trần Đức cười khẽ hỏi Tống Ngữ Yên.
Bà xã?
Quan Hổ giật mình.
Tống Ngữ Yên và cậu Trần là quan hệ vợ chồng ư?
Quan HỔ nghe thấy xưng hô ấy, ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra, chẳng trách cậu Trần lại giúp nhà họ Tống nhiều như vậy…
“Ai là vợ anh”, Tống Ngữ Yên hừ lạnh, không phục nói: “Nhà họ Hồ muốn tới thì tôi đây tiếp là được”.
Chút bướng bỉnh không phục ấy ánh vào đáy mắt Trần Đức khiến lòng anh hơi giật mình, lại nhớ tới người phụ nữ ở sâu trong nội tâm anh.
Hồi đó, khi đối mặt với kẻ địch, cô ấy cũng từng kiên cường, bướng bỉnh như vậy.
Trần Đức cười nói: “Yên tâm đi, anh đã đồng ý với bố sẽ bảo vệ em. Họ muốn giết anh cũng được thôi, nhưng muốn em thì anh sẽ không bao giờ đồng ý”.
“Nhìn kìa, đó chẳng phải là Trần Bát Hoang sao?”
“Đúng rồi, chính là anh ta, sao anh ta lại ở đây?”
“Kia là Ngữ Yên – hoa hậu giảng đường của chúng ta phải không? Đã bao lâu cô ấy không đến trường rồi nhỉ?”
“Quan Hổ cũng ở chung với họ kìa!”