Nhưng…
Hôm nay, dù là Ngụy Vô Minh, bát đại trường lão hay Âu Dã Tư Linh thì đều hoàn toàn thay đổi cái nhìn về anh.
Trước đây, mặc cho họ có nghĩ nát óc cũng không ngờ được sẽ xảy ra cảnh tượng như bảy giờ!
“Trần Bát Hoang, cầu xin cậu tha cho con chó này một mạng được không? Tôi sai rồi, sai thật rồi, cậu chắc chắn rất muốn biết thân phận của mình, tôi, tôi nói hết cho cậu nghe nhé?”, trong lòng Lâu Vạn Xuân sợ hãi, hoảng loạn đến cùng cực.
Giờ phút này, chắc chẳng ai có thể hiểu được ông ta sợ hãi đến mức nào.
Lâu Vạn Xuân vốn là một người rất tiếc mạng, để đi đến ngày hôm nay, không biết ông ta đã phải trả bao nhiêu lòng tự trọng và chịu biết bao tủi hờn.
Huống chi, cái khí thế đáng sợ trước nay chưa tùng có trên người Trần Bát Hoang thật sự là quá khủng bố, như muốn nghiền nát mọi cấp bậc!
Anh đứng trước mặt ông ta mà giống như một vị ma thần khiến Lâu Vạn Xuân không kìm được muốn quỳ xuống, cúng bái!
Cái cảm giác ấy… tựa như dân đen nhìn thấy vua chúa!
Lâu Vạn Xuân run rấy, cả người toàn là máu, dập đầu cầu xin tha thứ hết lần này đến lần khác, cái trán be bét, xương cốt cũng vặn vẹo.
Mỗi khi ông ta dập đầu, mặt đất cũng hơi run lên, tạo ra một cơn chấn động mãnh liệt.
“Lai lịch của tôi?”
Đôi mắt Trần Đức chợt nghiêm túc, vốn tưởng sau khi thắng, Lâu Vạn Xuân vần sẽ cứng miệng, phải mất chút sức mới cạy ra được. Ai ngờ ông ta lại vô dụng như thế?
Bấy giờ, anh bèn lạnh lùng hỏi: ”ông biết bao
nhiêu về lai lịch của tồi?’
“Tôi biết rất nhiều, rất nhiều… chỉ cần cậu không giết tôi, tôi chắc chắn sẽ nói cho cậu biết!”, Lảu Vạn Xuân ngẩng đầu nhìn Trần Đức, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.
“ông cho rằng mình có tư cách đưa ra điều kiện hả?”, Trần Đức nhìn thẳng vào mắt ông ta, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười lạnh.
Lâu Vạn Xuân không kìm được run lên, ánh mắt ảm đạm.
Ông ta quả thật không có tư cách đưa ra điều kiện!
Riêng sóng linh lực toát ra trên người Trần Bát Hoang thôi cũng đủ nghiền nát ông ta ra bã!
Lảu Vạn Xuân hoàn toàn không có cơ hội đón đỡ hay đánh trả, dù mình không nói, e rằng Trần Bát Hoang cũng có cách khiến ông ta phải mở miệng.
Giờ chủ động nói ra, may ra… may ra còn có một con đường sống!
“Mẹ của cậu đến từ gia tộc Đệ Ngũ ồ Vân Tiêu Giới!”, Lâu Vạn Xuân cảm thấy sát khí của Trần Bát Hoang càng trở nên lạnh lẽo thì không chút do dự trực tiếp nói ra điều quan trọng nhất.
Lâu Vạn Xuân cảm thấy sát khí của Trần Bát Hoang hơi yếu đi bèn nói tiếp: “26 năm trước, khi ấy, có một người đàn ông bổng đến tìm tôi, nói muốn tôi đi với gã đến giới thế tục giết cậu và mẹ cậu”.
‘Cáỉ tên họ Trần kia à?”, Trần Đức hỏi: “Rốt cuộc
gã là ai?’
“Gã chỉ nói mình họ Trần, còn lại thì tôi không biết”, Lảu Vạn Xuân lắc đầu.
“Gã quá mạnh, đừng nói là thân phận, ngay cả gương mặt thôi tôi cũng không thể nhớ nổi”.
Lâu Vạn Xuân nhớ đến người nọ thì cảm khái không thôi.
Hồi đó, khi lần đầu tiên ông ta thấy người nọ, dù cách nhau cả cây số, thậm chí là 10000m mà Lâu Vạn Xuân đã cảm nhận được một áp lực khủng bố như bị núi đè!
Dưới áp lực ấy, ông ta giống như là ngày hôm nay, chỉ cỏ thế uốn gối, quỳ rạp xuống!