Kỳ Sơn rơi xuống đất như một con cá chết, nằm yên bất động.
Từ động tác, biếu cảm và phong thái của hắn, có thể thấy rõ hắn đã chết!
Ngạt thở mà chết!
Khuôn mặt hắn tái mét.
Nhìn thấy cảnh này, sẳc mặt của Kỳ Thương Long lập tức trở nên cực kỳ khó coi, một đôi mắt nhìn chằm chằm thi thể của Kỳ Sơn, ông ta hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Phụt!”
Đột nhiên, Kỳ Thương Long phun ra một ngụm máu đỏ lên camera, toàn bộ màn hình đều dính đầy máu, ông ta lảo đảo ngồi ở trên sô pha, khóe môi run rẩy, trong lòng lạnh băng.
Chết rồi!
Kỳ Sơn, người ông ta coi trọng nhất, thế hệ trẻ duy nhất trong gia tộc có cơ hội gia nhập Côn Luân Hư, cứ như vậy mà chết rồi?
Gặp Trần Bát Hoang còn chưa đầy nửa phút!
Còn chưa có cơ hội đánh trả, chưa có cơ hội nói với Trần Bát Hoang một câu nào cả!
Trong trang viên, hai ông lão rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, cả người như bị đóng băng, không dám nhúc nhích chút nào, vì sợ Trần Bát Hoang sẽ giết bọn họ, một luồng khí tức chết chóc mạnh mẽ bao trùm lấy trái tim bọn họ.
“Lão già kia, dám đế người của ông đến nhà tôi ra oai, ngoài cái chết ra hắn không còn lựa chọn nào khác”.
Trần Đức giết người rất quyết đoán, đây là nhà của anh. Hôm nay, một tên Kỳ Sơn dám tới, nếu như để hắn sống sót đi ra thì sau này nhà của anh chẳng phải sẽ trớ thành cái chợ sao? Loại người nào
cũng có thể xông vào đánh rắm à?
Huống hồ, mục đích của Kỳ Sơn đến đây là muốn giết anh.
Sao anh có thể nương tay được chứ?
“Hắn không có lựa chọn, nhưng ông có…”, Trần Đức vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Thương Long: “Tôi cho ông thời gian ba giờ, đưa Kỳ Hàn nguyên vẹn đến đây, nếu Kỳ Hàn thiếu một sợi tóc nào, tôi sẽ lấy mạng chó của ông!”
“Độp!”
Trước khi Kỳ Thương Long lên tiếng, Trần Đức đã giật lấy máy tính bảng, giẫm nát.
Anh đã cho Kỳ Thương Long cơ hội.
Tiếp theo thì xem ông ta sẽ chọn thế
nào.
“Hai người các ông lập tức gọi người đến sửa sang lại trang viên cho tôi”, Trần Đức nhìn hai ông lão đang quỳ trên mặt đất, lấy ra một tấm thẻ, ném xuống đất, thờ ơ nói: “Nhân tiện chuyển một trăm triệu vào thẻ này xem như tiền bồi thường, nếu không thì chết”.
“Vâng, vâng, vâng, thưa cậu chủ Trần!”, hai ông lão thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng Trần Đức sẽ lấy luôn mạng của bọn họ, nhưng không ngờ may mắn lại đến đột ngột như vậy.
So với tính mạng, một trăm triệu có là cái gì?
Cho dù tán gia bại sản họn cũng phải bồi thường!
Hai ông lão không dám do dự, vội vàng chạy đi chuẩn bị tiền.
Trần Đức quay trở lại biệt thự, Trương Thiên Dương vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, ông ta không biết Kỳ Sơn mạnh đến mức nào, bởi vì Kỳ Sơn còn chưa kịp thể hiện sự xuất sắc hơn người của hắn, ông ta cảm thấy việc Trần Đức thắng là rất bình thường.
Thấy anh trở lại, Trương Thiên Dương mỉm cười vui vẻ, chạm vào bình rượu ấm trên bàn, thở dài nói: “Thời xưa có Quan Công ôn tửu trảm Hoa Hùng, ngày nay có Bát Hoang giết Kỳ Sơn trong vòng mười giây!”
“Cậu Trần, lợi hại!”
So với sự bình tĩnh của Trương Thiên Dương.
Kỳ Hồng ngẩn người hồi lâu, cô ta thất thần nhìn thi thể bên ngoài biệt thự, khó mà tin được.
Kỳ Sơn, cao thủ đứng đầu của nhà họ Kỳ, cứ như vậy mà chết rồi?
Trước khỉ đến, hắn còn cực kỳ kiêu ngạo, khoác lác rằng sẽ quay video phát sóng trực tiếp lấy đầu Trần Bát Hoang, chỉ thiếu mỗi lập giấy quân lệnh ở nhà họ Kỳ.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, hắn thậm chí còn không kịp nói một câu, cứ như vậy mà chết…
Kỳ Hồng lặng lẽ nhéo một cái vào đôi chân thon thả của mình để xác định xem có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Cảm nhận được cơn đau, Kỳ Hồng định thần lại, ngơ ngác nhìn Trần Đức đang uống rượu với Trương Thiên Dương.
Nghĩ đến mấy chục giây trước, cô ta còn nói Trần Bát Hoang đang tự tìm đường chết, không biết tốt xấu, lúc này một làn thủy triều dâng lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta khiến hai má đỏ hồng, tâm trạng khác lạ.
“Trần Bát Hoang, anh trai tôi, anh ấy…”, Kỳ Hồng cố nén sự kinh ngạc và bàng hoàng trong lòng, muốn nói nhưng lại thôi.