!
Dường như anh đang đi lên cầu thang bình thường.
Phía sau anh, Lý Thiên Long, Hà Viêm đều nhìn đến thôn mặt!
Ánh mắt La Thập Bát bên cạnh càng sững sờ, đôi mắt đầy tia máu ngây ngốc, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Trần Đức.
Mẹ kiếp…
Cái quỷ gì vậy?
Tại sao anh ta đi dễ dàng như vậy, còn mình thì khó khăn đến thế?
La Thập Bát há hốc miệng thớ hốn hến, tựa như gánh trên vai sức nặng ngàn cân.
Nhưng
Trần Đức chỉ thản nhiên nhìn anh ta một cái.
Sau đó, anh bước lên bậc thứ mười.
Yên tĩnh!
Lúc này, các đệ tử vỏ Song Môn phía dưới đều yên lặng!
Sắc mặt của những trước chế giễu khinh bỉ anh trước đó đều đỏ bừng, không nói một lời.
Muốn nói gì đó nhưng hồi lảu không thốt ra được.
Bởi vì,
Trần Bát Hoang lại bước lên một bước.
Bâc thứ mười môt!
“Khó như vậy sao, tôi không có cảm giác gì cả…”, Trần Đức quay đầu lại nhìn đến La Nhất Công.
“Phụt!”
La Nhất Công liền nôn ra máu, một phần vì áp lực quá lớn, một phần vì bị Trần Đức chọc tức!
Mẹ kiếp!
Ông đây trăm cay ngàn đắng leo lên bậc thứ chín, trên người đều chảy máu, cậu lại hỏi ông đây khó như vậy sao?
La Nhất Công chỉ muốn bóp chết Trần Bát Hoang.
Cuối cùng!
La Nhất Công toàn lực hăm hở tiến lên, cuối cùng cũng nhấc được đầu gối đang quỳ dưới đất lên, bước lên…
Giẫm lẽn bậc thứ mười!
Cuối cùng cũng giẫm lên rồi!
ông ta vô cùng kích động, giống như nhìn thấy phần thưởng đang ở ngay trước mặt. Nhưng, sự kích động này không duy trì được ba giây, do dùng sức quá mức, linh khí rối loạn, trực tiếp ngất xỉu, từ trên bậc thang lăn xuống.
Trong đám người, vội vã có người chạy tới đỡ lấy, trị thương cho ông ta.
Không ai chú ý đến La Nhất Công, bởi vì, lúc này Trần Đức vẫn đang tiến về phía trước, ba mươi ba bậc thang Thần Thánh anh đã vượt qua một nửa!
Bậc thứ mười sáu!
Cuối cùng, lúc lên đến đây Trần Đức đã cảm thấy có chút trọng lực, nhưng…ảnh hưởng không lớn. Bậc thứ mười bảy…mười tám…hai mươi!
Liền một mạch, anh lên thẳng bậc thứ hai mươi!
Khoảng khắc giẫm lên bậc thứ hai mươi, cuối cùng anh cũng hiếu thử thách đạo tâm mà Linh Lung nói là như nào, khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy bậc thang dưới chân biến mất, xung quanh tối đen như mực, cả người chìm vào trong bóng tối vô tận.
Từng chùm ánh sáng lập lòe, anh nhìn thấy một
bãi chiến trường, đó là chiến trường mà anh đã từng trải qua, lửa đạn ngập trời, khói súng mịt mù, người chết không ngừng, dưới chân anh, xác chết lần lượt chất thành đống, đó đều là những người đồng đội ngày trước của anh!