Nhiệt độ không gian đột ngột giảm xuống!
Chu Tư Linh hơi giật mình, bất giác lùi về phía sau một bước, chỉ là, rất nhanh cô ta lại bước lên phía trước, vẻ mặt kỳ quái châm chọc: “Ây dô, nhìn ánh mắt này của mày, mẹ nó thực sự dọa chết tao rồi đấy!”
Chu Tư Linh hơi ưỡn cổ ra, chỉ tay vào cổ họng mình: “Thiên Tôn tầng chín, muốn giết tao? Nào nào nào, chém tao đi, chém vào chỗ này này, con điếm kia, mày làm sao thế, chém đi, giết tao đi, đừng run tay chứ, ây dô…sao lại khóc rồi?”
Âu Dã Tư Linh nhìn chằm chằm Chu Tư Linh, hai hàng nước mắt trong veo bất giác từ trong đôi mắt xinh đẹp lăn dài xuống hai má.
Âu Dã Tư Linh đã khóc, lúc ở Côn Luân Hư, đối mặt với Ưng Thiên Hà, đối mặt với nhà họ Ưng, đối mặt với sự sống cái chết cô ta chưa từng khóc, đối mặt với con trai cúa Ưng Chiếu, cô ta cũng không hề khóc.
Nhưng lúc này, cô ta thực sự không kìm được nước mắt.
Khóc vì tin tức về cái chết của Trần Đức, cũng
khóc cho sự kém cỏi và yếu đuối của bản thân!
Toàn thân cô ta đang run rẩy, thanh kiếm trên tay cũng đang run theo.
Đối mặt với Chu Tư Linh, cô ta thật sự không còn cách nào khác, không có Trần Đức, cánh giới cúa hai bên quá chênh lệch!
Không phải ai cũng là một người yêu nghiệt đến mức biến thái như Trần Đức, cô ta cách Chu Tư Linh một cảnh giới Thông Thần và cảnh giới Thần Tôn mười bốn giai!
Khoảng cách như vậy chẳng khác nào rãnh trời!
Cho dù cô ta ra tay, cũng không thế làm tổn thương một sợi lỏng của Chu Tư Linh!
Giờ phút này, trong phòng học có hơn một trâm võ giả đang đứng xem, nhưng ngoài Từ Phong có lòng mà không có sức giúp đỡ thì đa phần đều đang nhìn cỏ ta với ánh mắt xem kịch, không có chút gì thương hoa tiếc ngọc. Đúng vậy, Âu Dã Tư Linh rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn quá yếu, chỉ là một phế vật, không, là phế vật trong đám phế vật!
Rác rười thì nẻn bị người ta sỉ nhục, đáng chết, không phải sao?
Hơn nữa, bon ho đều là đé tử ngoai viên, hà tất
gì phải vì một Âu Dã Tư Linh mà đắc tội với Chu Tư Linh, đắc tội anh họ cô ta Nghiêm Hoa.
“Con điếm kia, không phái lúc trước mày rất kiêu ngạo, rất tự cao tự đại sao, không phải mày muốn giết tao, bảo tao cút sao?”, Chu Tư Linh vô cùng đắc ý, không kiêng nế gì cả, cô ta cảm thấy sảng khoái cùng cực, đột nhiên cao giọng nói, như thế sợ những người khác sẽ không nghe thấy: “Mày thử ra vẻ nữa xem, thử giết tao một lần nữa xem?”
“Chu Tư Linh, ức hiếp một võ giả Thiên Tôn cảnh, ỷ mạnh hiếp yếu như vậy không được đâu!”, một giọng nói đột nhiên vang lên, trong đám người, Hoàng Ba, giáo viên hướng dẫn lớp tu kiếm từng bước từng bước đi ra, đến bên cạnh Âu Dã Tư Linh. Ánh mắt tham lam quét qua dáng người cong hình chữ s cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Tư Linh, rồi lại nhìn về phía Chu Tư Linh: “Đây là lớp học của tỏi, ức hiếp đệ tử của tôi đến đây nghe giảng, Chu Tư Linh, như vậy không ổn lắm nhỉ?”
Hoàng Ba đứng ra khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, có điều ngay sau đó, mọi người đều nhận ra rốt cuộc là như thế nào.