Ben trong vä ngoäi khäch san, tieng nhao bäng giöng nhir mira xöi xä khöng ngCrng vang len, l/ng Thirang khe gio tay len, lüc näy giong nöi cüa moi ngiröi moi dan bien mat vä trö nen yen tTnh.
“Trän Bat Hoang, tao von tirong cö the giet l/ng Sät thi bän ITnh cüa mäy cüng khöng toi, dang tiec… mäy thyc sy khien tao quä that vong”, ve mat l/ng Thirong däy chän nän… von tirong doi thü lä mot nhän vt lyi h?i the näo, ket quä l?i lä mpt ten räc riröi nhirväy!
Thông Thần tầng một?
Đệt!
Hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền
Thực sự không hiếu ưng Sát sao lại chết trong tay một kẻ như vậy.
“Vốn dĩ tao muốn tự tay giết chết mày, giẫm đạp mày dưới chân, để Tư Linh thấy mày rốt cuộc là thứ rác rưới như thế nào, nhưng…”
ưng Thương thất vọng lác đầu: “Mày thực sự là quá rác rưới, rác rưới đến mức không có tư cách chết trong tay tao”.
Lập tức, ánh mẳt của ưng Thương quét qua mấy người đang ngồi trong khách sạn cách đó tương đối gần, nói: ‘Các người ai sẵn sàng giết chết hắn? Ai có thể lấy được đầu hân thưởng năm mươi ký Tử Linh Thạch, ai có thế đánh nố tung đầu hắn thưởng năm trăm ký Tử Linh Thạch!”
“Để tôi!’
ưng Thương vừa dứt lời, Lăng Không không cần suy nghĩ, hắn ta là người đầu tiên đứng lên: “Cậu chủ Ưng, loại rác rưởi này, cứ giao cho tôi giải quyết là được, tôi có chút ân oán cũ với hân, không cần phần thưởng của anh!”
“Được, giao hắn cho anh đấy”.
Ưng Thương thản nhiên mỉm cười, giơ tay ra túm vào không trung, xa xa có hai cái ghế lập tức đi tới, trước tiên hắn đặt phía sau Âu Dã Tư Linh một cái: “Ngồi đi”.
“Anh không được giết anh ấy!”, Âu Dã Tư Linh nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cần anh không giết anh ấy, tôi sẵn sàng trá giá tất cả!”
Trong mắt ưng Thương lóe lẽn vẻ u ám, lạnh lùng nói: “Hơn mười triệu võ giả đang nhìn anh đấy, em không ngồi thì chính là không nể mặt anh, không nế mặt anh thì hắn sẽ chết ngay lập tức!”
nội tâm Âu Dã Tư Linh đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, cầu xin: “Để anh ấy đi, được không?”
“Không được, em càng quan tâm hắn, anh càng muốn hắn chết”.
ưng Thương cười một cách dứt khoát, giải phóng ra một chút linh lực, cố định Ảu Dã Tư Linh trên ghế, cánh giới cúa hai người cách biệt khá lớn, Âu Dã Tư Linh hoàn toàn không thể thoát ra được, thậm chí không thế lên tiếng, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia lo lắng.
ưng Thương không đế ý đến cô ta nữa, ngồi trờ lại một chiếc ghế khác, bát chéo chân chuẩn bị xem kịch.
“Trần Bát Hoang, tao không ngờ chúng ta lại gặp nhau”, Lăng Không nhếch lên một nụ cười hung hăng dữ tợn, trong mât lóe lẽn một luồng sát khí mạnh mẽ. Trước đây, hân ta không phái đối thú cúa Trần Bát Hoang, nhưng lúc này hắn ta đã nhận được truyền thừa của Thánh Khư nên rất có tự tin. Cho dù hân ta chỉ lả Thiên Tôn tầng tám, còn Trần Đức đã là Thông Thần tầng một, nhưng hán ta vẳn có tự tin giết chết Trần Đức, trên mặt đầy tự tin, tự tin đến nôi tự phụ: “Lần trước ở thành Thông Thiên, mày chèn ép được ông đây, nhưng hôm nay ông đây phải đạp mày dưới chân, mẹ nó mày có gan thì huênh…”
“Vù!”
Lăng Không còn chưa kịp nói xong, đột nhiên, Trần Đức đã trực tiếp di chuyển!
Chiếc quan tài đá nặng mấy trăm ký, nhưng lại
được anh nhấc lên nhẹ tựa như lông hồng, cuồng phong nổi dậy, không có bất kỳ động tác nào dư thừa hay lời vô nghĩa nào, trực tiếp đập vào đầu Lăng Không!
“Hừ, loại quan tài đá này sao có thế đá thương tao?”
Lăng Không vô cùng tự tin, lập tức lấy lại tinh thần, một quyền trực tiếp hướng về phía quan tài đang rơi xuống!
Rầm!
Giây tiếp theo!
Quan tài rơl xuống va vào nâm đấm của Lăng Không!
Trong phút chốc, cánh tay của Lăng Khống run lên, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ kinh hãi!
Quan tài không bị vỡ, ngược lại tay hắn ta đã bị
gãy!
Da thịt rách toạc!
Máu không ngừng tuôn trào!