“Được rồi…”
Trần Đức thở dài, vẩn bình thản không gợn sóng, bình tĩnh đến lạ lùng: “Nếu thê’ thì tồi đột phá cảnh giới là được chứ gì”.
“Đột giá cảnh giới gì?”, trưởng lão Phong ngẩn người, sau đó nớ nụ cười, cười rất lớn: “Tuy lả thanh niên phải có ý chí, nhưng Bát Hoang này, đây đã là nhóm khảo sát cuối cùng rồi, cậu lấy đâu ra thời gian để đột phá? Đột phá cảnh giới không phải là ăn cơm uống nước, không dễ dàng như thế đâu, không phải một hai năm thì ít nhất cũng là vài ba tháng đấy?”
Không chỉ mình trưởng lão Phong, cả đám võ giả xung quanh cũng lâc ếâu, không nhịn được cười to.
“Này cậu Trần, cậu đồng ý với trưởng lão Phong đi, cảnh giới Thần Tôn không phải là thứ cậu nói đạt là đạt được ngay, bần thân tối cũng có thiên phú nhé, nhưng cũng phải mất hẳn ba năm đế từ Thông Thần cửu trọng lên đến Thần Tôn”.
“Ba năm là ghê gớm lắm rồi, từ Thông Thân nhất trọng đến cửu trọng thôi mà tôi đã mất hai năm, từ Thông Thần cửu trọng lên Thần Tôn nhất giai lại tiêu phí của tôl thêm năm năm nữa!”.
“Cậu Trần, nói thật nhé, có thế đến đây ghi danh đều là những người ngàn chọn vạn chọn, võ giả thiên tư trác tuyệt, nhưng chưa có ai dám nói đột phá là làm được ngay”.
“Tôi thấy đầu tên này bị úng nước rồi, cơ hội tốt bày ra trước mắt không biết nâm giữ, lại thích chém giỏ cơ._:
Có người khuyên nhủ anh, cũng có người nhó giọng mỉa mai, chế giễu.
Trần Bát Hoang mạnh thì có mạnh.
Nhưng…
Đột phá nào đó dễ dàng như thế?
Đây không phải là mấy cánh giới nhỏ bé không đáng nhắc tới như Kim Đan, Thiên Tôn, Thông Thần… Mà là Thần Tôn!
Đột phá lên tới cảnh giới này.
Đồng nghĩa với việc có thế đánh bại chín mươi chín phần trăm võ giả Vân Tiêu Giới!
Đó là thứ muốn đột phá là có thế đột phá được chác!
Mơ đi!
Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng nhiều, Trần Đức lại không để ý quá nhiều.
Chí tôn kính nói với ông lão đảng ký ghi danh: “Tiền bối, ông có thể chờ tôi một lát được không?’
Ông lão kinh ngạc, nhìn sang Phong Vô Kỵ.
Phong Vô Kỵ hơi trầm ngâm, nói: ‘Trần Bát Hoang, kiêu ngạo thì được nhưng quá hống hách thì
sẽ là tự phụ, nếu hôm nay cậu thật sự muốn thử đột phá, thì cậu sẽ mất đi cơ hội làm đệ tử của tôi”.
Lựa chọn!
Phong Vô Kỵ bât Trần Đức phải lựa chọn.
Một là làm đệ tử của ông ta.
Hai là đi thử cái gọi là đột phá hết sức hư vô mờ mịt, có thế nói là tỷ lệ thành công không đến một trên trăm triệu lần!
“Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đột phá Thần Tôn trong học viện Thánh Phong sẽ tiết kiệm được ít nhất một nửa thời gian”, dừng một chút, Phong Vô Kỵ lại bổ sung.
“Ngại quá, chắc trướng lão Phong sẽ phải thất vọng rồi, tôi đã suy nghĩ rất kỹ”, Trần Đức không kiêu ngạo không nịnh nọt, ánh mat cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt.
“Ha ha, được…”, Phong Vô Kỵ không nói gì nữa, chỉ quay sang ông lão quầy đăng ký, cười cợt nói: “Thế thì cho cậu ta chút thời gian đi”.
“Được”.