‘Tôi giết một con kiến, tại sao cô lại ngăn cản? Chẳng lẽ muốn đấu với tôi ư?”f đôi mắt Bạch Tiêu tỏa ra ý lạnh lẽo, lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm Ưng Thanh Vũ đột ngột xuất hiện, giọng rất không vui.
ưng Thanh Vũ đứng trong không trung, chân không chạm đất, dung mạo xinh đẹp khiến sao sáng trên trời cũng phải mờ nhạt, ảm đạm, dáng người thướt tha tỏa ra mùi hương phụ nữ đặc biệt, khiến lòng người say đắm.
Cô ta ngước mắt, dửng dưng nhìn sang Bạch Tiêu, cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Tôi cứu người, không cần lý do, anh muốn chiến thì chiến”.
ưng Thanh Vũ khẽ động đôi môi, cất giọng uy nghiêm đặc biệt của phụ nữ, tôi cứu người, không cần lý do.
Anh muốn chiến thì chiến!
Hai câu ngắn gọn, mấy chữ đơn giản tràn đầy bá đạo.
Đôi mắt nhìn thẳng Bạch Tiêu, không có chút sợ hãi.
Bạch Tiêu cau chặt mày, ba chữ ưng Thanh Vũ, hắn ta đã nghe nói đến từ lâu, cũng từng thấy dung mạo của cô ta từ một số thông tin của gia tộc truyền về, nhưng hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, không ngờ tính cách của đối phương lại ngạo mạn như vậy.
“Hôm nay tôi dến, không cần quan tài, cũng không cần da người, càng không cần bất kỳ thứ gì trong quan tài, chỉ bảo vệ mạng của anh ta!”, im lặng hai ba giây, đúng lúc Bạch Tiêu định liên tiếng, thì Ưng Thanh Vũ nói: “Ba nước các anh, nếu aỉ dám động vào anh ta, thì phải dùng máu của nước các anh, hiến tế cho anh ta, dùng mạng của các anh bồi táng cho anh ta”.
ưng Thanh Vũ cất giọng thản nhiên, nói những lời rất bá đạo rất tanh máu, giọng điệu lại không chút dao động, như nói chuyên gia đình, bình tĩnh không thế bình tĩnh hơn.
Nhưng dưới sự bình tĩnh đó, ai cũng có thể cảm nhận được lòng kiên định của cô ta.
Đến mức khỏng ai dám nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cỏ ta!
Ba người Đạo Nhất, Hỉ Đặc, Bạch Tiêu vô cùng kỉnh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi!
Người của nước Vạn Thánh đến đây, lại… vì tính mạng của một tu sĩ?
Người đó có quan hệ thế nào với cô ta?
Nếu nói không có chút quan hệ nào, tuyệt đối không thể nào, nhưng nói có quan hệ, cũng rất khó tưởng tượng được là quan hệ gì!
Dù sao, Ưng Thanh Vũ cũng là nữ hoàng của nước Vạn Thánh!
Tuy nước Vạn Thánh là nước yếu nhất trong bốn nước lớn, nhưng cũng chỉ là yếu hơn ba nước còn lại trong bốn nước thôi, thân phận nữ hoàng, không nói hô mưa gọi gió, nhưng cũng là muốn cái gì thì có cái đó.
Sao cô ta có thế có quan hệ với con kiến rác rưới như này?
Tất cả mọi người đều không hiếu nổi.
Còn mấy người chưa chết như Ngô Thanh Phong, Vương Hoẳc, Tô Hải Thần đều trố mắt, bọn họ vổn cho rằng Trần Bát Hoang sắp chết, ai có thế ngờ đến lúc quan trọng, tình thế lại xoay chuyến hoàn toàn, không những không chết, còn thành người được nước Vạn Thánh bảo vệ!
Lập tức mấy người như bước từ địa ngục ra, cũng may, may mà trước đó họ không ra tay với Trần Bát Hoang!
Nếu không, e rằng bọn họ và cả thế lực phía sau bọn họ cũng phải rùng mình!
Cô gái đó vì Trần Bát Hoang mà dám khiêu chiến với ba nước, mấy người bọn họ, thế lực phía sau bọn họ là cái lông gì? Có lông không? Ngay cả lông cũng không có!
“Được, cô đã nói như vậy, tôi tha cho hắn một mạng, nhưng hắn phải xin lỗi vì những lời vừa nói, sau đó giao ra liễu Thiên Tuyệt”, Bạch Tiêu lùi lại một bước.
“Không xin lồi, cũng không giao, cướp được nhờ năng lực, tại sao phải giao?”
Nhưng ưng Thanh Vũ lại không nhượng bộ.
Phía sau.
Trong lòng Trần Đức có cảm giác khó hiếu, vừa vui vừa nghi hoặc, vui vì chắc chắn ưng Thanh Vũ còn nhớ anh, còn bảo vệ anh như vậy, như lúc ban đầu cô ta mạo hiếm giải phong ấn Bất tử điểu trong cơ thế, rất bá đạo, che chở.
Nghi hoặc vì rõ ràng đối phương nhớ anh, tại sao lại không nhận anh, nếu thực sự coi anh là người xa lạ, tại sao lại ra tay cứu giúp?