“Hừ…”
Trần Đức thở dài, anh không hề trì hoãn chút nào, lập tức bắt đầu bế quan chữa thương!
Cùng lúc đó
Trong một khách sạn khác tên là Hòa Duyệt ở thành Thông Thiên,
Trong một dinh lầu cực kỳ rộng rãi,
Mạc Ly Tiêu và bạn hăn ta đang ở đây, sắc mặt
bọn họ tái nhợt, vô cùng chật vật đứng trước cửa một căn phòng đóng kín.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, người mở cửa là một thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi, mặc áo xanh, bên hông đeo một thanh đao, tướng mạo phổ thông, nhưng khí thế lại rất chín chân.
“Mấy người làm sao vậy?”, hắn ta cau mày nhìn dáng vẻ chật vật của hai người.
“Anh Đào, bọn em tới cầu xin giúp đõ”, Mạc Ly Tiêu nói đầu tiên: “Anh nhất định phải giúp bọn em một tay!”
Tất Vân Đào xếp thứ mười tám trong bảng hào kiệt, bán bộ địa tôn giả!
Thứ gọi là bán bộ địa tôn giả, danh như ý nghĩa, hắn ta chỉ cách địa tôn giả nửa bước!
Hắn ta cũng đến từ Trường Bạch Giới giống như Mạc Ly Tiêu!
Trong thế hệ trẻ Trường Bạch Giới, Tất Vân Đào xếp thứ nhất, còn Mạc Ly Tiêu xếp thứ hai!
“Đi vào nói!”, Tất Vân Đào đưa hai người vào phòng, hòỉ cặn kẽ chuyên gì xảy ra.
Nghe thấy có một người ở địa cầu đánh bọn họ thành nhưvậy, hắn ta xuất hiện ba phần khiếp sợ, bảy phần khinh thường.
“Anh Đào, xin anh hãy giúp đỡ bọn em, giết hắn đi, nếu không thì em sẽ xuất hiện tâm ma!”, sắc mặt Mạc Ly Tiêu dữ tợn, vừa nghĩ đến bị một người địa cầu đánh bại, hắn ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Cái này… không dề đâu… thái độ của Hoa Linh Vy rất rõ ràng, chính là muốn bảo vệ hán, lủc này các cậu bảo tôi đi giết hắn, đây không phải cố tình gây khó dề với Hoa Linh Vy sao? Nếu như cô ta biết…”
Tất Vân Đào có chút kiêng kỵ, đồng thời lại nghi ngờ: “Nhưng… sao Hoa Linh Vy lại giúp đỡ một tên địa cầu rác rưởi không quan tâm đến các người?”
“ĐM, ai mà biết!”, Mạc Ly Tiêu tức giận nói:
“Nếu không phải tại cô ta, thằng nhãi kia đã sớm bị Chu Tu giết chết rồi. ông đảy một lòng giúp cô ta, vậy mà cô ta lại giúp người khác, thật là đồ gái điếm! Bà nội nó bị người ta sờ rồi mà không biết xấu hổ!”
“Mạc Ly Tiêu, cậu muốn chết sao?”
Lời Mạc Ly Tiêu vừa dứt, đột nhiên Tất Vản Đào trách mắng, sát ý giăng khắp nơi, đao trong tay đã nằm trên cố Mạc Ly Tiêu, dần dần hạ xuống da thịt
hần ta.
Máu,
Dọc theo lưỡi đao, chậm rãi nhỏ xuống.
Máu,
Từng giọt từng giọt rơi xuống,
Như mưa như nước nhuộm đỏ sàn nhà.
Toàn bộ quá trình, Mạc Ly Tiêu căn bản không có bất kỳ phản ứng gì!