Cứ như vậy mà đứng nhìn!
Đối mặt với gã cường giả đó, Lầu Vạn Xuân không dám cử động hay phản kháng!
Dù lúc đó mẹ ông ta có giằy dụa, cầu cứu và
đau đớn đến mức nào, ông ta cũng không dám nhúc nhích, ngay cả…
Ngay cả khi lúc đó Lâu Vạn Xuân không bị thương, người vân nguyên vẹn, nhung ông ta vân không dám phản kháng hay có hành động gì.
Đây là vết sẹo trong tim ông ta, mãi mãi không thể nào biến mất!
“Đùng đoàng!”
Sấm sét nổ tung, mưa xối xả, dưới tầng mây đen, Lâu Vạn Xuân gần như chạy loạn, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta thật sự rất tức giận!
“Trần Bát Hoang, mày không quỳ, tao cứ bãt mày quỳ!”
Sau một tiếng thét lớn, Lâu Vạn Xuân tiến về phía trước, một lần nữa tung ra một chưởng.
Mây gió đối màu, hư không dao động mãnh liệt, ầm ầm!
Một chưởng này giáng xuống vai Trần Đức, như thể trăm ngàn ngọn núi đã đổ xuống.
Chân anh bắt đầu run rấy, một vài tiếng gãy xương vang lên.
“Phụt…”
Một ngụm máu phun ra, sẳc mặt của Trần Đức trớ nên trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ khó coi.
Nhưng, anh vẫn chống đỡ, không hề quỳ xuống!
Cho dù hai chân không ngừng run rẩy, chao đảo, khớp xương gần như đã bị bẻ gãy, nhung…anh vân không chịu quỳ!
‘Trần Bát Hoang, mày quỳ hay không quỳ!”, ánh mắt Lâu Vạn Xuân vô cùng u ám, nhìn chòng chọc vào Trần Đức, lại tát xuống một tát!
‘Bốp!1
Nơi Trần Đức đang đứng, nổi lên một cơn bão dữ dội, một cái hố khổng lồ có độ sâu một trăm mét hiện ra, khói bụi cuồn cuộn. Trong hố sâu đó, Trần Đức vẫn cố gắng kháng cự, hai chân đã ứa máu ướt đãm, nhưng lúc này anh vẳn ngưng tụ linh lực, lấy Long Ngảm làm chỗ dựa, đứng vững như cũ!
“Không quỳ, không quỳ, không quỳ, không bao giờ quỳ! Chỉ dựa vào ông…đệt mẹ ông đây không quỳ!”
LÚC này, hai mẳt, hai tai, mũi và miệng của Trần Đức đều đang chảy máu, đen đỏ lẫn lộn, vô cùng đâm máu.
Nhưng…
Từ đầu đến cuối anh vần đứng hiên ngang, cả đời này anh không quỳ lạy trời, quỳ lạy đất. Nếu như phải quỳ, thì anh chỉ quỳ trước bố mẹ, người đã sinh thành và nuôi dương anh.
Người khác dựa vào cái gì mà bắt anh quỳ?
Đó là tôn nghiêm cũng là giới hạn của anh!
Hơn hai mươi năm, anh đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, có vô số kẻ bât anh phải quỳ xuống.
Nhưng anh có quỳ không?
Không!
Trước đây không bao giờ thì sau này cũng sẽ không bao giờ!
Anh đã trải qua rất rất rất nhiều lần bên bờ vực giữa sự sống và cái chết đối với cái chết anh đã không còn sợ sệt gì nữa.
Trong lòng anh, cho dù là chết, tôn nghiêm và giới hạn cũng không thế mất đi!
Nếu anh quỳ xuống, đời này kiếp này anh sẽ bị tâm niệm chèn ép, sống trong bóng tối trong suốt cuộc đời, nếu như vậy thì anh thà chết còn hơn!
Chịu đựng cơn đau dữ dội, Trần Đức đâm kiếm Long Ngâm xuống đất, dựa người trên kiếm, anh vẫn đang cố gắng thi triển Vạn Tự Thiên Âm, thần thức lại một lần nữa kết ấn.
Sắp rồi, sắp rồi…
Trong lòng Trần Đức gào thét, trong tình thế tuyệt vọng, tiềm năng của anh tăng lên gấp bội, chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian, Vạn Tự Thiên Âm chẳc chần sẽ thành công!
“Thằng nhóc này…”, Ngụy Vô Minh bị Trần Đức làm cho thần sắc chấn động, thà chết cũng không
chịu quỷ xuống.
Không chỉ ông ta, Linh Lung, Lục Tử Ngang và những người còn lại cũng không biết nên nói gì, nếu là bọn họ thì e là bẳy giờ đã nát bét rồi nhí?
Còn Trần Đức vân đứng…