Giọng nói rào rào điếc tai nhức óc, rất nhiều đệ tử nảy sinh chấn động, bọn họ cũng không ngờ trong mười ngày ngắn ngủi Nghiêm Sương lại tiến bộ nhiều như vậy!
Với thực lực của hân, loại phế nhân Trần Bát Hoang này tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền ép được đấy chứ?
Trên sông Tây Lưu, các đệ tử của Vô Song môn kinh ngạc không thôi, đồng thời những tên đệ tử đã từng bị Trần Đức trấn áp kia cảm thấy vô cùng hả giận, bọn họ rối rít quát lên:
“Trần Bát Hoang, đừng sợ hãi thế, sao mà không biết trên dưới?”
“Không phải mày rất lợi hại ư? Sao cứ rụt đầu thế? ĐM, đo chó!”
“ĐỒ hèn nhát, lúc mới đến học viện Vô Song mày phách lối lắm mà, đâu mất rồi? Bây giờ lại biết khiêm tốn sao?”
“Thằng chó Trần ngu đần, mày hé răng đi!”
Từng trận chửi rủa, đùa cợt, châm chọc giống như mưa xối xả truyền ra từ trong miệng các đệ tử nội viện, tiếng vang lên vô cùng ầm ĩ huyên náo.
“Trần Bát Hoang, quy định cùa Vô Song môn từ trước đến nay rất tàn khốc, cho phép giết người.
Mày có thể từ chối khiêu chiến, nhưng… sau khỉ mày từ chổi, Nghiêm Sương có thế phát động tấn công”.
Đinh Nghi nói một cách nhẹ bỗng, Trần Bát Hoang trong mầt ông ta đã xem như người chết, dù sao cũng phái chết thôi, còn ai giết cũng không quan trọng.
“Trần Bát Hoang, nếu mày quỳ xuống, có lẽ anh Nghiêm Sương có thể tha cho mày một mạng”.
“ĐỒ chó, mày còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hàng loạt tiếng huyên náo giống như từng đợt sóng vỗ trên sông Tây Lưu, liên miên không dứt.
“Trần Bát Hoang, anh nhìn thấy không? Đây chính là tu hành, chính là nhân tính”, giọng Linh Lung ung dung truyền tới,
“Lúc anh hùng mạnh, bọn họ sẽ đến nịnh hót anh, úng hộ tâng bốc anh lên, thậm chí phong cho anh danh hiệu Ma Vương. Còn lúc tinh thần anh sa sút thì từng người giả bộ như không quen anh, hận không thể đi lên đạp anh mấy phát, bọn họ sỉ nhục anh, chà đạp anh”.
“Thật ra thì tôi đã sớm biết sẽ có chuyên này”, vẻ mặt và ánh mắt của Trần Đức không đổi.
Anh đã trải qua quá nhiều,
tính.
Giới thế tục còn có một vài người là có tình cảm, ngày đầu tiên kể từ khi đến Côn Luân Hư này anh gặp võ giả đầu tiên tên Bộ Kinh Phong,
Chỉ vì nhìn đố) phương một cái, hân ta liền muốn giết anh, khi ấy anh đã hiếu được sự tàn khốc và vô tình ờ nơi này:
“Thật ra thì như vậy cũng tốt, thế này khi cầm vẵn thiết tôi không có chút áp lực nào, về sau nếu đi đến Vân Tiêu Giới cũng không cần có thêm một nơi ràng buộc, chuyên của Vô Song môn sẽ không liên quan đến tôi, không phải sao?”
“Có lẽ vậy”, Linh Lung hiểu Trần Đức, biết ngoài miệng anh nói thế, nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất thất vọng.
“Tất cả yên lặng cho tôi!”
Vào lúc này,
Đột nhiên, Ngụy Vô Minh nãy giờ luôn im lặng bỗng quát lên một tiếng, linh lực vô biên lan truyền khắp bốn phương tám hướng.
Nhất thời,
Mọi người theo bản năng ỉm miệng, sau đó liền
rơi vào yên lặng.
Ánh mắt của vô số người đều rơi trên người lão.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Trần Bát Hoang”.
Không chờ đám người Đinh Nghi lên tiếng,
Ngụy Vô Minh ngang ngược đi về phía Trần Đức, lão đến trước mặt anh.
Cuối cùng lão cảm thấy làm người nên có chút tình cảm, một vài chuyện nén nói vẫn phải nói rõ ràng.
“Bát Hoang…”
Ngụy Vô Minh lại thở dài: ‘Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được Vô Song môn, hiểu được cách làm của trưởng lão Đinh”