“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày muốn trông thấy chiêu thức càng mạnh hơn sao? Một khi đã một lòng muốn chết như vậy thì… Nghiêm Hoa tao sẽ tốt bụng thỏa mãn mày!”
Câu nói âm trầm của Nghiêm Hoa chấn động tận trời, không trung vang lên từng tiếng sấm rền, tia chớp đan xen khiến cả vùng trời này lúc thì âm u lúc thì sáng trưng.
Lúc này, thanh kiếm trong tay hắn toát ra từng luồng khí tức tối tăm như mực, quỷ dị lạnh lẽo.
Hai chân Nghiêm Hoa chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lên cao, cánh tay cũng dần nâng lẽn.
Theo động tác của hắn, từng hoa văn và ấn ký hiện lên trên không trung rồi rớt lẽn thân kiếm. Thân kiếm cũng biến thành màu đen, tản ra một mùi máu tanh.
“Kiếm Thiên Ma, hần muốn thi triến kiếm Thiên Ma…”, Từ Phong ngấng đầu nhìn Nghiêm Hoa, trong đôi mắt tràn ngập sự chấn động: “Có thế chết dưới một kiếm ấy, cuộc đời này cũng coi như không uống!”
“Đây là kiếm Thiên Ma sao?”, Trần Đức nhìn cảnh tượng long trời lở đất kia mà vẵn không nhúc nhích.
Nhưng, hơn mười ngàn võ giả bên cạnh Võ Nhai lại trốn xa hơn!
Bởi vì họ nhận ra kiếm Thiên Ma!
Lúc trước, khi nó còn chưa đến đại viên mãn thì đã có rất nhiều người may mắn được nhìn thấy chiêu ấy.
Khi đó, Nghiêm Hoa mới Thần Tôn 30 giai nhĩ?
Kiếm Thiên Ma đã trực tiếp giết chết một tên giáo viên ngoại viện có cảnh giới Thần Tôn 45 giai!
Hơn nữa, còn là lập tức giết chết!
Đến giờ, nơi tên giáo viên kia chết vẵn còn một cái hố cực kỳ khổng lồ, thế hiện chiến tích của Nghiêm Hoa!
Mà giờ, đã qua bao nhiêu năm?
Giờ Nghiêm Hoa đã mạnh hơn trước gấp trăm gấp ngần lần!
Lúc này, hắn lại thi triển kiếm Thiên Ma đại viên mãn thì sẽ xuất hiện tình huống như thế nào? Chầng ai có thế đoán trước được, chỉ có thể trốn ra xa, càng xa càng tốt!
“Sư tôn, có cần ra tay cứu anh ta không?”
Chẩng ai phát hiện, giờ một chỗ phía xa Võ Nhai đang có hai người âm thầm nhìn chăm chú vào nơi này.
Đó là một già một trẻ.
Già là đại viện trưởng cổ Lục Đạo.
Trẻ lại là một cô gái mặc một chiếc váy dài trông khoảng 20 tuổi. Cô ta lắng lặng đứng bên cạnh CỔ Lục Đạo.
“Giờ vẫn chưa vội”, cổ Lục Đạo xưa tay, ông ta cố ý nhận Trần Đức làm đệ tử và vẫn chú ý đến anh.