“Trần Bát Hoang, tôi phải nhác cậu là bên trong núi Vạn Long không chỉ nhốt em trai lão tổ, còn có một số Linh Thú khủng bố. Sau khi đi vào, một khi gặp được nguy hiếm phái rời đi ngay, biết không?”
Ông ta nói xong bèn trả lệnh bài lại cho Trần Đức.
‘Cảm ơn!’
Trần Đức châp tay cảm ơn, sau đó bèn…
Không quay đầu lại nhanh chóng xông vào núi Vạn Long!
Trên không bên ngoài núi Vạn Long có vài bóng người bỗng nhiên xuất hiện, dẫn đầu không phái ai khác chính là Cổ Lục Đạo!
Bên cạnh ông ta, ngoài ngũ viện trường đang quan sát động tĩnh trong Đại Thiên Bí Cánh ra thì mấy viện trưởng còn lại đều đến!
“Tên nhóc thối tha này vừa về đã đi núi Vạn Long, đúng là không khiến người ta bớt lo mà”.
Nhị viện trưởng Lâm Chi Tâm có chút cạn lời, tên đệ tử Trần Bát Hoang này đúng là khiến họ lo muốn bạc đầu.
“Haiz, thái độ của cậu ta rất kiên quyết, tôi cũng không cản nổi. Trong lệnh bài có một luồng thần thức cúa tôi, một khi có nguy hiếm gì, tôi sẽ phát hiện ngay. Đến lúc đó, tôi sẽ đi vào cứu người luôn”.
Cổ Lục Đạo nghiêm túc, nặng nề nói: “Nếu tôi xáy ra chuyện, mong mọi người đừng trách Trần Bát Hoang mà phải cố gầng bồi dưỡng cậu ta!”
“Viện trưởng, ông nói cái gì vậy”.
Lâm Chi Tâm nói: “Yên tâm đi, tôi cảm thấy tên nhóc kia sẽ không sao đâu”.
‘Đúng vậy, ờ hiền thì gặp lành”.
“Đại viện trưởng, ông cứ yên tâm đi!”
Mấy vị viện trương đều an ủi, tuy nói thế, nhưng trong lòng họ cũng không cảm thấy Trần Bát Hoang có thế bình an trở về. Dù sao… bên trong núi Vạn Long thật sự rất nguy hiểm!
Cổ Lục Đạo cũng cười khố, không nói thêm gì nữa mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Giữa núi Vạn Long và học viện Thánh Phong có một dái trận văn ngăn cách.
Trần Đức đi đến trước mặt trận văn rồi hít sâu một hơi.
Sau đó, anh nhảy vào bẽn trong.
Vừa vào, trời đất lập tức xoay chuyển!
Trần Đức chỉ cảm thấy có một sức mạnh thần thức khủng bố khó có thể chống lại khiến cả người anh có chút chóng mặt. Cái cảm giác ấy không chỉ là thần thức, mà ngay cá cơ thế cũng cám thấy cực kỳ đau đớn!
Giống như có người cầm một cây gậy điên cuồng khuấy trong thức hái của anh, cám giác ấy
làm người ta buồn nôn, mẳc ói!
“Phù…”