“Mạnh đến thế ư?M, cô Tư bị Trần Đức khiến cho khiếp sợ thực sự, trong giọng điệu mang vài phần hiếu kỳ, một chút tán thưởng, một chút kinh ngạc.
Nhưng vẫn thở dài tiếc nuối: “Nếu là trước đây, khả năng được tuyển vào Vân Tiêu Giới gần như là một trăm phần trăm, đáng tiếc, kỳ này chỉ có một phần vạn…”
Những người tham gia kỳ này rất đáng sợ!
Cô ta đã tìm hiểu, số người đến còn nhiều hơn so với ghỉ chép bảng hào kiệt đó, một số cường giả, thiên phú yêu nghiệt vốn không có trong ghi chép, hơn nữa, Mạc Ly Tiêu chỉ xếp trong ba mươi mốt người!
Xếp hạng này cũng không cao.
Yêu nghiệt càng nhiều, thì yêu cầu tuyến chọn của những thế lực như Thông Thiên Các càng cao, dù sao… hai thỏi vàng bày ngay trước mắt, trong tình hình số người được chọn có hạn, ai cũng sẽ chọn thỏi vàng nổi bật hơn.
Cô Tư rất mạnh, mạnh đến mức người bình thường không thể tưởng tượng được, cô ta có thế vừa nhìn đã nhận ra tuy Trần Đức thẵng, nhưng anh đã dốc hết toàn lực!
Đừng thấy bề ngoài anh thản nhiên ung dung, vẻ mặt không gợn sóng, thực chẩt anh cũng chịu chút nội thương, nhưng cô ta vẫn rất kinh ngạc, người đến từ trái đất có thể biểu hiện như vậy, cũng đủ đế tự hào, không phải sao?
Chỉ có điều so với những người như cô ta, anh vần chưa đáng để nhìn đến, thực sự không đáng nhìn đến.
Nếu người chiến đấu với anh không phải là ba người Mạc Ly Tiêu, mà là cô ta, cô ta chỉ cần dùng hai chiêu, là giết được Trần Đức!
Tuyệt đối không phải cô ta tự phụ, cũng không phải cô ta thổi phồng, người khác gọi cô ta là cô Tư, chỉ bởi vì ở giới Long Vân, cô ta thuộc nhà họ Tư, còn họ của cô ta là cùng họ với mẹ đẻ, cô ta xếp thứ tư trong bảng hào kiệt.
Tên thật là Hoa Linh Vy!
Chỉ lúc sau, cuối cùng dao động, bụỉ bặm, đá vụn, linh lực đáng sợ trong phòng cũng tan thành mây khói, sau đó, ba bóng hình nhếch nhác như chó xuất hiện trong ánh mắt của tất cả mọi người, đó chính là ba người Mạc Ly Tiêu!
Bọn họ không chết, nhưng lúc này đã bị thương rất nặng, quần áo hoàn toàn bị máu tươi nhuốm đỏ rực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu không phải cố hết sức gắng gượng thì đã chết ngất từ lảu.
Bọn họ sợ hãi, nhìn Trần Đức với ánh mắt không cam tâm, khuôn mặt lóe lên vẻ nham hiểm kinh khủng.
‘Thế mà vẵn chưa chết ư?”, Trần Đức lại kinh ngạc, anh đã dùng toàn bộ sức lực, ấy vậy mà vẫn không giết chết được ba người, thực sự rất khiến
người ta bất ngờ!
“Mẹ kiếp, mày ăn phải tim hùm gan báo hả, dám gây chuyên trên địa bàn của tao?”
Trong lúc Trần Đức tiếc nuối, cảm khái, ngoài cửa đột nhiên có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi thân hình vạm vỡ, cao đến một mét chín, mặc áo giáp màu bạc cầm một thanh kiếm lớn đi vào.
Khí tức của hắn rất đáng sợ, đã vượt qua Địa Tiên, là một Địa Tôn giả!
Một Địa Tôn giả thực sự cường mạnh hơn cả ba người Mạc Ly Tiêu cộng lại.
Tuy chỉ là Địa Tôn nhất trọng, nhưng hắn vừa xuất hiện, rất rõ ràng, các tu sĩ xung quanh vốn đang huyên náo ồn ào, lập tức im bặt, giống như gặp quỷ!
Hân vừa đi vào liền khóa chặt ánh mât vào Trần Đức: “Mày, quỳ xuống tự sát đi!”
Người đến tay cầm kiếm lớn, giọng thét như hổ, bộ áo giáp màu bạc viền đen uy võ bất phàm, ngoài ra, phía sau hắn còn có bảy tám người. Bảy tám người này đều có thực lực không yếu, đều từ Địa Tiên thất trọng trở lên, một người trong đó còn có khí tức dao động mạnh hơn Mạc Ly Tiêu.