Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng chỉ là thanh kiếm mảnh mai, thuôn dài, lúc này lại giống một thanh đao nặng trịch, hệt như ngọn núi rơi xuống, lưỡi dao rạch vào không khí vang lên xoèn xoẹt rợn người, một luồng linh khí điên cuồng xoay tròn chung quanh thân kiếm, cuốn theo năng lượng cực đại, ầm ầm chém xuống.

“Ha ha ha Tạ Phương Kiệt, tao còn tưởng mày mạnh cỡ nào cơ, xem ra cũng chẳng có gì nối bật, tự nhiên tao nghĩ, tao ngồi đây chờ mày đúng là lãng phí thời giờ quý giá”.

Lúc này, Trần Đức không chỉ không né, ngược lại còn lạnh nhạt phun ra một câu đùa cợt, đồng thời anh giơ một bàn tay lên, vung về phía trước mặt, một đường thẳng tắp, chính diện.

“Cái gì?”

“Không!”

Chỉ trong nháy mắt, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tiêu Mạn Y đứng gần nhất sắc mặt tái dại, đầu óc đặc quánh như hồ, đôi mắt đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hoàng tột độ.

Đó là thanh kiếm hàng thật giá giật chém sắt như chém bùn! Không ai dám tin, cũng không ai ngờ nổi, rằng Trần Đức lại dùng tay, tung một chưởng trực diện nghênh tiếp.

Điều quan trọng nhất chính là, Tạ Phương Kiệt đứng, đã vậy còn đang chạy tốc độ cao, cộng với ưu thế vượt trội và lực quán tính, lại còn dốc toàn lực vào chiêu kiếm này.

Trần Đức thì sao?

Anh ngồi trên ghế, theo lý mà nói, anh không thể triển toàn bộ thực lực, hơn nữa, lấy thấp chống cao, trở lực rất lớn.

Chưởng đấu với kiếm, thấp chống với cao, trở lực đánh với quán tính, chuẩn bị kỹ càng đối với gấp gáp vội vàng.

Đủ các nhân tố bất lợi…

Cứ như thế mà đón một kiếm.

Cho dù thực lực của anh có mạnh đến đâu đi nữa, cho dù trước đó một kiếm của Độc Nhãn Tiết không chạm nối vào giữa chân mày của anh, thì lần này anh cũng khó lòng đương đầu nổi!

Vì sao không né?

Vì sao không rút dao găm ra đánh

trả?

Cho dù không có dao găm thì chỉ cần một cú đá cao đá văng chiêu kiếm này cũng được mà.

Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, vì sao Trần Đức cứ thích chọn chiêu đơn giản nhất, chí mạng nhất, ít khả năng đối kháng thành công nhất để tiếp đòn của Tạ Phương Kiệt?

Anh… điên rồi à?

Mắt thấy mũi dao sắp đằm xuyên qua lòng bàn tay, mặt Tạ Phương Kiệt lộ ra vẻ tàn nhẫn và khát máu, dám dùng chưởng đế đấu với kiếm của hắn, đây đâu phải hành vi của kẻ điên.

Mà là kẻ ngu!

Thậm chí có thể nói là thiểu năng trí tuệ!

Tạ Phương Kiệt hắn giỏi nhất là luyện kiếm, từ hồi ba tuổi hắn đã bắt đầu dùng kiếm, nói thế nào nhỉ? Cho đến bây giờ, trong số những người hắn từng gặp, chưa có ai hiểu kiếm hơn hắn.

Thanh kiếm trong tay hắn đây chính là nhờ sư phụ hắn, Vân Huyền Thương Không, huy động thợ rèn kiếm giỏi nhất của nhà họ Vân, dùng loại sắt thép đặc biệt để chế tạo, uy lực của nó gần như vô hạn, có thể nói đã tiến rất gần đến bậc linh khí.

Bắt đầu từ năm tám tuổi, hắn đã sử dụng thanh kiếm này, sư phụ Vân Huyền Thương Không của hắn là cường giả đứng thứ nhì của nhà họ Vân, thế gia lâu đời của Hoa Hạ, một trong những cao thủ dùng kiếm đệ nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK