“Nhanh lên, chúng ta đến hơi muộn, đừng bỏ lỡ thời gian báo danh”, Liẻu Tông Nguyên nhắc nhở, đồng thời bước nhanh hơn, rất rõ ràng, so với khi ở Cỏn Luân Hư, tốc độ của Liễu Tông Nguyên chậm hơn rất nhiều, trọng lực ở đây quá đáng sợ.
Trần Đức thong thả đi theo phía sau ông ta, đi được khoầng hai ba mươi phút, tận đầu rừng cây là một cổng chào khổng lồ.
“Chủ nhân, tôi nhắc cậu một lần nữa, qua cổng này, thì không phải là Cồn Luân Hư, nơi như ở trái đẩt nữa, nhất định phải khiêm tốn”, Liễu Tông Nguyên tràn đầy lo lắng.
“ừm”.
Trần Đức thản nhiên đáp một tiếng, sau đó cùng Liều Tông Nguyên bước qua cống chào.
Sau cổng chào có một chiếc bàn được làm từ vật liệu đặc biệt sau chiếc bàn là một người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi.
Ông ta đảo nhìn hai người, lạnh như băng nói: “Đến tham gia sát hạch à? Đến từ đâu?”
‘Thưa lục sự đại nhân, chúng tôl đến từ Côn Luân”, Liễu Tông Nguyên hoàn toàn không còn ngạo mạn như ở cỏn Luân Hư, giọng điệu cung kính cẩn thận.
Lục sự, giống như cái tên, ông ta phụ trách đăng ký ghi danh người sát hạch, đắc tội với ông ta, có thể ngay cả thành Thông Thiên mà bọn họ cũng không vào được, Liều Tông Nguyên phải cẩn thận, thận trọng!
“Côn Luân? Trái đất? Ha ha… nơi rác rưởi như trái đất còn chọn ra người đến tham gia sát hạch Thông Thiên Các?”
Ông ta hiếu kỳ ngấng đầu, lướt nhìn Liễu Tông Nguyên, lại nhìn Trần Bát Hoang: “ông là người canh giữ Côn Luân Hư?”
“Đúng thế, chính là tôi, đây là lệnh bài người canh giữ của tôi”, Liễu Tông Nguyên lấy ra một miếng ngọc bội đưa đến trước mặt lục sự đế chứng thực thân phận của mình.
“Được, tôi biết rồi”, lục sự thản nhiên gật đầu, nhưng lại chần chừ không ghi tên của hai người.
Đã không ghi tên mà còn không nói gì.
Cứ yên lặng ngồi đó.
“Lục sự đại nhân, còn… còn có gì không đúng sao?”, Liều Tông Nguyên hỏi một cách dè dặt cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng.
“Không hiểu quy củ?”, lục sự khó chịu liếc Liễu Tông Nguyên: “Nếu không hiểu quy củ thì trở về đi”.
“Hiểu, hiểu, hiểu!”, Liễu Tông Nguyên lập tức vỡ lẽ, vội vàng lấy một thanh đoản kiếm tỏa ra màu xanh sẫm đặt lên bàn.
“Lục sự đại nhân, đây là chút lòng thành của tôi, một kiện linh khí trung phẩm, mong lục sự đại nhân đừng chê”.
Lục sự cầm lấy thanh đoản kiếm ấy ngầm nghía một lượt, sợ Liễu Tông Nguyên lừa ông ta.
Sau khi xác định nó là linh khí trung phẩm mới hỏi: “Tên”.
“Liễu Tông Nguyên, Trần Bát Hoang!”, Liễu Tông Nguyên đáp.
Lục sự cầm bút múa vài nét, ghi tên hai người. Sau đó lấy hai lệnh bài bằng đá ra, khắc hai chữ “Côn Luân” lên, rồi đưa cho Liễu Tông Nguyên.
“Cút đi”.
“Vảng, vâng!”
Trước sự khinh bỉ, coi rẻ của lục sự, Liều Tông Nguyên lại không chút bực bội, kỉnh cấn như một tên tôi tớ.
Trần Đức đứng sau ông ta mà nhíu chặt mày.
Anh không ngờ một tên gác cổng thôi cũng khinh người đến từ Trái Đất và Côn Luân Hư như thế, càng không ngờ tên đó lại có cảnh giới trên Địa Tiên!
Từ một mình ông ta thôi là có thể hiểu được toàn cục, Thông Thiên Các quả thật có cao thủ nhiều như mây!