Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long nhìn mà ngơ ngác, má nó chảnh thật sự!
Cậu ta không sỢ chết hả?
Câu ấy giống như đụng đến vảy ngược của chú
Cung, đúng là ông ta đã già, không còn nhiều thời gian để sống nữa. Hơn nữa, điều ông ta sỢ nhất cũng là cái chết!
“ĐƯỢc, cậu không dậy chứ gì? Vậy tôi sẽ chiều lòng cậu, để cậu nằm chết!”, chú Cung cười gằn, mặt mày dữ tợn, bước từng bước một về phía Trần Đức.
Bước chân của ông ta rất nặng, tựa như muốn giẫm nát sàn nhà.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Cùng lúc đó, trong tay chú Cung chợt xuất hiện một thanh loan đao rất mỏng, dưới tiết trời nóng bức này lại tỏa ra sự lạnh lẽo. Bất cứ ai thấy nó, đều cảm thấy sỢ hãi.
Tống Ngữ Yên nhìn từ đằng xa còn cảm thấy tim đập nhanh, cô ấy không biết Trần Đức mạnh thế nào, nhưng có thể thấy ông ta chắc chắn là một cao thủ.
Cô ấy chợt thở hồn hển, lòng thầm căng thằng, bàn tay hơi đổ mồ hôi. Tống Ngữ Yên rất muốn kêu Trần Đức chạy đi, song, đã không còn kịp rồi.
Chú Cung lật cổ tay, ra tay.
Loan đao lóe lên ánh sáng lạnh, xẹt qua không khí, chém thẳng vào cổ Trần Đức, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thở nổi.
Một mét, nửa mét, mười centimet…
Loan đao càng ngày càng gần và phóng to trước mặt Trần Đức, gần như sắp chém thẳng lên cổ anh.
Chú Cung như thể thấy được bộ dáng đã chết của
Trần Đức, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo đầy tàn nhẫn.
Hàn Tùng ở phía xa cũng nở nụ cười lạnh, bất kể là ai, nhưng dám cản đường hắn đều đáng chết.
Song, kế tiếp, Hàn Tùng không ngờ Trần Đức lại nở nụ cười, rõ ràng có thể tháy được khóe miệng anh chợt cong lên một cách quỷ dị.
Cùng lúc đó, ánh mắt của anh cũng trờ nên cực kỳ lạnh lẽo tràn ngập sát khí, y như một con quỷ đến từ Địa Ngục!
Gần như khi thanh đao của chú Cung cách cổ anh chưa đến 1mm thì chợt khựng lại, chỉ bổ về phía trước một xíu thôi là nó có thể cắt đứt cổ Trần Đức, cướp đi tính mạng anh rồi.
Thê nhưng, thanh đao ấy lại ngừng lại, giống như chém vào một bức tường vô hình.
Tay của chú Cung thì lại đang run lên.
“Chú Cung, chuyện gì thế?”, Hàn Tùng lạnh lùng nói: “Ngừng cái gì mà ngừng, còn không giết chết cậu ta đi!”
‘Tôi…’
Chú Cung hoảng sỢ nhìn chằm chằm Trần Đức đang nằm trên chiếc ghế bành, không phải ông ta muốn ngừng lại và chém xuống, mà là lúc này, thanh loan đao của ông ta đang bị hai ngón tay kẹp lấy!
Đúng thê! Chính là bị kẹp lấy!
Thanh loan đao mỏng manh kia đang bị một ngón trò và ngón giữa kẹp lấy. Chỉ với hai ngón tay đã không thể làm ông ta dùng sức để chém tiếp thêm 1mm nữa!
Cậu ta cần phải có sức mạnh đáng sỢ thế nào mới có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao?
Huống chi, đao của ông ta rất trơn, còn mỏng, kèm theo cái đà chém tới cực kỳ mạnh. Không ngoa chứ ông ta dám nói với sức mạnh của mình, cộng thêm đặc tính của thanh loan đao thì dù một tấm thép chắn trước mặt cũng có thể bị chém làm đôi.
Thế nhưng, lúc này, nó lại bị hai ngón tay kẹp lấy, không thể nhúc nhích mảy may.
Quan trọng hơn là, thanh niên trước mặt lại đang ngồi!
Một người ngồi và một người đứng cùng dùng sức, sự chênh lệch ấy hoàn toàn như trời với đất!
Thoáng chốc, chú Cung biết ngay mình đã gặp phải cao thủ, mà còn là một cao thủ chỉ mới 20 có thể giết chết ông ta!
Chú Cung không nén nổi rùng mình một cái.