Trần Đức chua xót, anh dồn hết sức cũng chỉ tạo ra một vết thương ngoài da
trên người Trần Tử Phi.
Mà hắn ta, chỉ là một thế hệ trẻ của nhà họ Trần.
Bấy giờ, Trần Đức lại được nhìn thấy sự khủng bố và mạnh mẽ của nhà họ Trần, một Trần Tử Phi thôi đã thế, thì kẻ thù giết cha anh là Trần Nguyên Vũ kia lại còn mạnh đến mức nào?
“Đáng chết, không ngờ lại làm mình bị thương…”
Da mặt Trần Tử Phi giật giật, đúng là gặp ma mà, trước đó Trần Đức đánh lén, một chọi một khiến hắn ta bị thương thì không bàn tới. Nhưng bây giờ một chọi một, Trần Đức vẫn có thể khiến hắn ta bị thương.
“Trần Bát Hoang, thứ rác rưới Hợp Đạo sơ kỳ như mày có thế tổn thương đến tao thì cũng đáng để kiêu ngạo đấy”.
Ánh mắt Trần Tử Phi đầy vẻ hào hứng, Trần Đức càng mạnh càng chứng tỏ tác dụng của huyết mạch Thần Ma là rất lớn, điều đó khiến hẳn ta rất vui.
Cứ nghĩ sâp có được cơ duyên, gân xanh của Trần Tử Phi lạl bắt đầu giật giật, dường như không thế chờ thêm một phút giây nào nữa, khoảnh khắc chữ cuối cùng được thốt ra, hắn ta lại ra tay thêm lần nữa. Lần này, không biết hắn ta thi triển bí pháp gì, hơi thớ dao động, có thể nói là nó lại mạnh hơn vài phần.
“Cực Đạo!”
Cám xúc Trần Tử Phi hết sức âm u, như yêu ma đến từ địa ngục, giơ tay lên, ấn quyết nhanh chóng di chuyến.
“Ầm!”
Khi hắn ta ngưng tụ sức mạnh, không gian bị chèn ép, trở nên u ám, chường ấn ấn chứa đạo vận tăng vọt, che khuất cả bầu trời, như biển rộng mênh mông cuồn cuộn, lớp này đến lớp khác, từng cơn sóng dâng trào, rít gào, thổi quét về phía Trần Đức.
“Ghê thật, mạnh đến vậy sao?”
Trần Tử Phi thật sự quá khủng bố, một chiêu đó hắn ta đã dồn hết sức, Trần Đức chỉ có thể cảm thấy cả người mình bị màn đêm bao phủ, chìm vào đầm lầy chết chóc, không thể chống lại được!
Dù cách tận mấy ngàn thước, nhưng nhóm Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn đều cảm nhận được nổi sợ hãi, Cơ Tuyết đứng gần hơn một chút, cùng với Huệ Nhược Vân ớ bẽn cạnh trông chừng cô ta cũng nhũn cả hai chân, như gặp được thần vậy.
“Cơ Tuyết, cô vân còn hy vọng xa vời rằng gã đàn ông đó đến tìm mình và cứu mình đi hả? Ha ha, bây giờ ốc còn không thể mang nổi mình ốc kia kìa”.
Huệ Nhược Vân che miệng cười khẽ, đầy khinh miệt: “Cô nói xem, bản thân cô đúng là mắt mù, sao lại thích một tên vô dụng như thế cơ chứ, nhưng mà… Mù cũng tốt, nếu cô không mù thì tôi vẫn còn là người hầu của cô đấy, ha ha…”
“Cô mãi mãi không thể hiểu được đâu”.
Đôi mắt xanh của Cơ Tuyết đỏ bừng,
giọng nói lạnh như băng.
“Đúng đó, tôi không hiểu, làm sao tôi hiểu được suy nghĩ của loại ngu xuẩn như cô”, Huệ Nhược Vân hừ hừ một tiếng: “Đúng là con đàn bà ngu xuẩn”.
Giữa sự hỗn loạn đó.
Trần Đức lấy ra một bầu rượu, uống vài hớp.
Sau đó.
Âm Dương Kinh bùng nổ, Tự Tại Thần Ma Công điên cuồng chuyển động, chấm nhỏ trong thần thức như hố đen vũ trụ mở rộng, mở rộng, lại mở rộng.
Chẳng mấy chốc, hai mắt Trần Đức biến thành màu đỏ tươi, hơi thớ của ma từ trên người anh nhảy nhót lan xa.