Hai người đều là võ giả Linh Căn đỉnh phong nên đương nhiên hiểu biết lẫn
nhau. Quỷ lùn Hắc Vân biết rõ Bộ Kinh Phong kiêu ngạo, ngông cuồng cỡ
nào, suy cho cùng cũng sẽ không ra tay giết chết cái loại con kiến như Trần
Đức, dù sao… hắn ta cũng ngại dơ tay.
Người bình thường không biết Bộ Kinh Phong ngông cuồng cỡ nào, nhưng
quỷ lùn Hắc Vân lại biết rất rõ. Là một sát thủ nên gã ta đã từng tìm hiểu
những ai có cảnh giới cao và thực lực mạnh mẽ.
Với tính cách của Bộ Kinh Phong, muốn giải quyết loại rác rưởi như Trần Bát
Hoang thì sẽ không tự mình ra tay.
Xung quanh im lặng như tờ, không ai nói chuyện.
Lục Thư Tuyết thấy Bộ Kinh Phong bước tới bèn siết chặt chuôi kiếm, chuẩn
bị liều mạng với hắn ta: “Trần Bát Hoang, đợi lát nữa tìm được cơ hội thì anh
hãy chạy ngay đi, đừng lo cho tôi, biết không?”
“Cô Lục, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”, Lục Thư Tuyết rất tốt bụng, trong
lòng Trần Đức không khỏi xúc động, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt
như cũ. Anh và Bộ Kinh Phong cũng coi như mới quen, chưa phải bạn bè
nên không biết đối phương muốn làm gì. Vì vậy, anh cũng không đứng ra nói
chuyện.
Có điều, Trần Đức lại chắc chắn là Bộ Kinh Phong sẽ không dám ra tay với
mình.
Dù sao thì có ai lại tự tìm đường chết chứ?
Trong bầu không khí áp lực ấy, Bộ Kinh Phong bước từng bước một, dẫn
theo người hầu của mình đi đến trước mặt Trần Đức, thái độ kính cẩn, dè
dặt, nghiêm túc nói:
“Cậu Trần!”
“Cậu Trần!”, người hầu của hắn ta lại trực tiếp khom người vái chào, thái độ
hết sức kính cẩn!
Hai người họ quả thật rất kính cẩn vì đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Trần
Đức, thậm chí là tự mình thử nghiệm. Càng đáng sợ hơn là, mới cách một
ngày, Bộ Kinh Phong đã hoảng sợ phát hiện Trần Đức lại mạnh hơn!
Tuy cảnh giới của Trần Đức vẫn là Linh Căn sơ kỳ, trung kỳ. Nhưng Bộ Kinh
Phong có thể cảm giác được thực lực của anh đã mạnh hơn một bậc!
Là một trong những thiên tài của Côn Luân Hư, Bộ Kinh Phong hiểu rõ điều
này đại biểu cho cái gì!
Cho thấy tư chất tu võ của Trần Bát Hoang còn mạnh hơn mình!
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Cho thấy tư chất tu võ của Trần Bát Hoang còn mạnh hơn mình!
“Lại gặp rồi!”, khóe miệng Trần Đức vẫn rộ nụ cười, chào hỏi như hai người
bạn cũ.
“Vâng, cậu Trần, tôi cũng không ngờ là lại khéo như vậy”, Bộ Kinh Phong
cười, cực kỳ kính trọng Trần Đức. Mục đích hắn ta đến đây là tìm Truy
Phong Sư đã ăn người hầu của mình, ai ngờ lần theo manh mối xong, hai
người lại gặp nhau.
Khi họ nói chuyện với nhau, đám Mục Lâm, Lục Phúc, quỷ lùn Hắc Vân đều
trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang và Bộ Kinh
Phong trước mặt như những bức tượng…
Bọn họ thật sự không tài nào tin nổi cảnh tượng trước mắt, đầu óc lập tức
chết máy như gặp phải một cơn động đất hay sóng thần khủng bố, cứ kêu
lên ong ong như sắp nổ tung!
Sao lại… má nó… sao lại như thế? Không thể nào!
Bà mẹ nó! Người kia chính là Bộ Kinh Phong đó!
Là Bộ Kinh Phong đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn ở Côn
Luân Hư đó!
Gia tộc đứng đằng sau hắn ta giống như một con quái vật lớn rất có tiếng ở
Côn Luân Hư, cũng ít ai dám đụng vào hay chọc bọn họ tức giận!
Thế nhưng lại… lại tỏ ra như thế đối với một tên nhóc đến từ thế tục? Từ thái
độ của Bộ Kinh Phong, mọi người có thể cảm giác được vẻ kính cẩn, tôn
trọng và… sợ hãi?