Lảm Chi Tâm không nói hai lời, vác cổ Lục Đạo trên vai, quay về đính Cô.
“Haiz…”
Cổ Lục Đạo thớ dài, trong đôi mắt già nua ấy là giọt nước mắt chảy dài.
Giọt nước mắt đó rơi vì tính mạng của Trần Đức, cũng vì sự vô năng của bản thân mình, nếu ông ta có thể trờ nẻn mạnh mẽ hơn một chút, nếu khi đó ông ta quyết đoán từ chối, ngăn cản không cho Trần Đức tiến vào núi Vạn Long thì tất cả những điều này có lẽ đã không xảy ra rồi!
Tất nhiên Trần Đức không hề hay biết gì về
chuyện xảy ra bên ngoài kia.
Trong núi Vạn Long.
Bấy giờ, anh đang mừng rỡ như điên!
Bời vì.
Chấm đen nhó trong thần thức anh đang điền cuồng hấp thu sát khí trong khu rừng, sát khí trước mặt nó chẳng khác gì một bữa cơm miếng nước bình thường, bị nó điên cuồng hấp thu!
Chấm đen đó thật sự là cái hố đen vũ trụ tìm không thấy đáy, sau khi hấp thu sát khí, nó lại thu tóm ít linh túy tinh hoa cho Trần Đức.
Linh túy tinh hoa không cần luyện hóa, có thể trực tiếp hấp thu.
Trong thức hải, Linh Lung cũng được lợi khá nhiều, thần thức của cô ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hoàn hảo hơn!
Một, hai canh giờ sau, Trần Đức đi tới một núi đá nhô ra, một lần có được sáu linh tinh, lần này anh không trực tiếp hấp thu mà cất chúng đi!
Thời gian vội vã thoi đưa, lại là bảy ngày trôi
qua.
Trong báy ngày đó, Trần Đức vân luôn di chuyến trong khu rừng đầy sương mù và sát khí, mãi đến khi sát khí được hấp thu hết không còn một mảnh, linh thạch, dược tháo linh tinh đều bị anh lấy hết, cộng thêm năm mươi ba linh tinh nữa mới thỏa mãn rời khỏi đỏ, tiếp tục đi tới.
“Phía trước, chính là nơi sâu nhất của núi Vạn Long rồi”.
Trần Đức hết sức háo hức, lúc này, anh đã cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ, mạnh đến mức con người ta phải hoảng sợ.
Dù là anh thì dưới sự ảnh hướng của thần thức đó, cũng trớ nén hỗn loạn, không thế chống cự lại được, hệt như lúc mới vào núi Vạn Long!
Tuy có chấm đen đó hố trợ, nhưng bản thân anh cũng phải tự đối mặt.
Lúc này.
Anh lấy toàn bộ linh tinh ra hấp thu, cắn nuốt.
Luyện hóa!
Sáu giờ sau.
Tất cả linh tinh đều bj luyện hóa!