Đến một tông môn thế lực mạnh nhưng không được đối xử tốt, không bằng gia nhập vào thế lực coi trọng anh!
Lời này của anh vừa nói ra, các thế lực như Thiên Kiếm Tông, Thanh Vân Môn, Vân Hư Tông lại nhen nhóm hy vọng, trên mặt tràn đầy vui mừng!
Ha ha!
Tên ngốc Quách Ly Long!
Cơ hội gần quan được ban lộc trước cứ như vậy bị ông ta lãng phí rồi! Không ít người nhìn đến Quách Ly Long như thể họ đang xem trò cười.
“Trần Bát Hoang! Cậu cho rằng cậu leo được lẽn đỉnh Tháp Linh Thú là rất giòi sao, dám từ chối
tôi?!!!’
Sắc mặt Quách Ly Long đột nhiên trở nên đặc biệt khó coi, dù có nói thế nào thì ông ta cũng lè trưởng lão của Tiêu Lôi Môn, trước mặt đám đòng bị một tên địa cầu rác rưới từ chối, còn bị nhiều người như vậy xem như trò cười, không thể nhịn nhục được, sôi gan nóng máu, đôi mắt già nua như rắn cạp nong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của Trần Đức, gân xanh nổi lên, cả người tràn đầy linh lực, chờ thời cơ bộc phát, đây là điềm báo ông ta sắp ra tay!
“Tỏi cho cậu một cơ hộl cuối cùng, Tiêu Lôi Môn, có gia nhập hay không?!”
Ánh mắt Quách Ly Long u ám, nhìn chằm chằm vào Trần Đức, trong mắt tràn đầy khó chịu cùng tức giận, chỉ cần Trần Bát Hoang dám nói “không”, ỏng ta sẽ ra tay.
“Quách Ly Long, chú ý thân phận của ông!”, thấy tình huống không ổn, Lục Âm Dương lập tức nhắc nhở, nói: “ở đây lè Thõng Thiên Các!”
“Đúng vậy, Quách Ly Long, lẽ nào ông còn định ra tay, tiền bối nối giận với tiểu bổi, còn cần mặt mũi nữa không?”
“Ha ha, đây chính là phong thái của Tiêu Lôi Môn sao, bị người ta từ chối liền tức giận muốn giết
người rồi?’
“Tính khí cũng nóng nảy đấy, đây là còn chưa gia nhập Tiêu Lôi Môn, nếu gia nhập rồi, há chẳng phải muốn giết là giết sao?”
Các thế lực như Thiên Kiếm Tông, Thanh Vân Môn, Vân Hư Tông nhao nhao lên tiếng, cơ hội tranh giành Trần Đức ở ngay trước mắt, làm sao bọn họ có thể bỏ qua được, nhiều người như vậy, lại đang ở trong Thông Thiên Các, bọn họ đương nhiên không sợ Quách Ly Long ra tay, nếu ông ta thật sự dám ra tay ở đây, chẳng phải là đánh vào mặt mấy nhân vật lớn kia sao? Trở về Vân Tiêu Giới, e rằng Quách Ly Long cũng sống không nổi, cho ông ta mượn mười lá gan ông ta cũng không dám lổ mãng ở đây.
“Trưởng lão Quách, chú ý cách cư xử của mình!”, Ấn An Sương nén giận, nhắc nhở Quách Ly Long.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không có lợi cho Tiêu Lôi Môn.
“Hừ!”
Quách Ly Long lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt vẫn rất khó coi, xem như đã mất hết mặt mũi trước mặt đám thế lực hạng hai, hạng ba này, mà tất cả những điều này, lại bởi vì một con kiến ở địa cầu!
ông ta nhìn đến Trần Đức, ánh mât cực kỳ thù hận, âm hiếm.
Mà lúc này, Trần Đức cười ha ha, chọn cách phớt lờ ánh mắt của ông ta, nói với Ấn An Sương: “Thánh nữ, thực xin lổi, tôi và Tiêu Lôi Môn của các cô bất đồng ý kiến, đặc biệt là ông già bên cạnh cô xung khắc với bát tự của tôi, tính cách con người tôi vừa xấu vừa bướng bỉnh, nhìn không nối bộ dạng cao ngạo, coi mình là nhất của người khác, Tiêu Lôi Môn, không có duyên với tôi”.
Nếu nói lúc trước Trần Đức từ chối còn tương đối uyển chuyến, nhưng lần này từ chối khá dứt khoát, trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng với Quách Ly Long.
“Anh Trần…”, Ấn An Sương không cam lòng, vội vàng nói: “Mọi người đều là võ giả, người trưởng thành, đều nên đặt lợi ích của bản thân lên trên hết, không nên hành động theo cảm tính!”