Quan trọng chính là nói ra họ này, quan trọng chính là có thể đến đảo Khốn Long!
ở Đại Thiên Thế Giới, họ Trần vốn không nhiều.
Chỉ có một nhà có thế lấy họ Trần ra để chấn nhiếp kẻ địch, có thế đến được đảo Khốn Long!
Thế gia thời viển cố: nhà họ Trần!
Không chỉ Bảo Thư Sinh biết đạo lý này, đám người cảnh Thục Vân, Dư Kỳ Sơn cũng rất rõ ràng.
Nhà họ Trần vang như sấm bên tai.
Đừng nói là một Thánh Khư nho nhỏ, một nhà họ Cảnh nhà họ Dư nho nhỏ, dù là sức mạnh của cả thành Thiên Thần đối mặt với nhân vật khổng lồ như nhà họ Trần, cũng không đáng nhắc tới.
“Mày đến từ thế gia thời viễn cổ, nhà họ Trần?”
Bảo Thư Sinh nhìn chằm chằm Trần Đức, trong ánh mắt lóe lên kiêng kỵ sảu đậm.
Hắn ta sợ rồi!
Loại kiêng kỵ đó là nỗi sợ hãi từ sâu trong linh
hồn.
‘Mày thấy thế nào?’
Khóe miệng Trần Đức khẽ nghiêng, ngược lại anh không ngờ danh hiệu của nhà họ Trần lại hữu dụng như vậy, thế cũng tốt, tránh cho hắn ta ra tay.
Suy cho cùng,
Đối mặt với cường giả cấp bậc như Bảo Thư Sinh, căn bản không thế giết trong nháy mắt giống như Tô Danh và Tô Diệp.
Muốn thắng sẽ rất phiền toái.
Trần Đức là một người không thích phiền toái, có thế không ra tay mà vẩn giải quyết vấn đề thì thật tốt.
Nói cho cùng, giữa Bảo Thư Sinh và anh không có mâu thuần gì.
Anh nói chuyện hoàn toàn là từ chủ nghĩa nhân đạo, nhìn Dư Tư Vũ quá đáng thương nên đã giúp cô ta.
Không chỉ không cần ra tay, còn đem cái nồi đá sang cho nhà họ Trần, không thể tốt hơn nữa.
“Ngoại trừ nhà họ Trần tôi ra thì còn có nhà họ Trần nào có thế đến đảo Khốn Long?”
Một lần nữa, Trần Đức ung dung hỏi ngược lại đầy thích ý, mặt không đỏ, thở không mạnh, giống như anh thật sự đến từ nhà họ Trần.
Anh nói qua loa như vậy càng khiến cho đám người Bảo Thư Sinh, cảnh Thục Vân, Dư Kỳ Sơn chắc chắn thân phận của mình.
Khó trách,
Khó trách anh lại phách lối ngông cuồng như
vậy!
Dám lấy thực lực cảnh giới Thánh Tố không chút kiêng kỵ mắng cảnh Thục Vân, mắng Bảo Thư Sinh, không phải người điên, kẻ ngu, não úng nước thì nhất định là có chỗ dựa vào.
Bây giờ nhìn lại,
Chỗ dựa của anh một trăm phần trăm chính là nhà họ Trần!
Sắc mặt của đám người cảnh Thục Vân trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Cô ta làm sao cũng không ngờ lại… lại đắc tội người của nhà họ Trần!
Lần này chết chắc!
Ngay cá Báo Thư Sinh cũng im lặng.
Giống như lại đang suy nghĩ thứ gì đó.
‘Tư Vũ, chúng ta đi”.
Nhưng Trần Đức không để ý tới những người này, anh gọi Dư Tư Vũ rồi xoay người rời đi.
Dư Tư Vũ vẫn còn đang trong ngơ ngác, bị Trần Đức gọi như vậy, theo bản năng liền đi theo sau lưng anh.