Lúc này hai người đang giữ tư thế anh hùng cứu mỹ
nhân tiêu chuẩn trên TV.
Bàn tay hơi lạnh của Trần Đức đặt trên vòng eo thon
của Diêm Thanh Nhã, khoảng cách quá gần, cô ta có thể
ngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính trên người đối phương.
Nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng và đôi mắt lộ vẻ hơi
lười biếng của Trần Đức, Diêm Thanh Nhã cảm thấy
như tắm gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên một vệt ứng hồng.
Đối mặt với Trần Đức, cô ta có cảm giác tim đập
nhanh hơn, giống như trở lại thời trẻ, trong lòng cảm thấy
hơi ngượng ngùng, xấu hồ.
Theo lý mà nói, cảm xúc như này sẽ không xuất hiện
trong lòng phụ nữ o độ tuổi như cô ta, nhưng chúng lại
xuất hiện, còn tới một cách bất chợt khiến cô ta hoang
mang không biết làm thế nào.
“Bát Hoang”.
Diêm Thanh Nhã khẽ gọi, ánh mắt phức tạp, lồng ngực
rộng lớn và hơi thở nam tính của người thanh niên trẻ tuổi
trước mặt khiến cô ta có cảm giác an toàn chưa từng có,
hy vọng anh sẽ không bao giờ buông tay.
Trần Đức cứ ôm Diêm Thanh Nhã như vậy, khoảng cách giữa hai người quá gần, anh có thể cảm nhận rõ ràng
nhiệt độ trên cơ thể cô ta, giống như trong lòng anh
không phải một người phụ nữ mà là một miếng ngọc mềm
mại ấm áp, khiến người ta muốn sờ.
“Chị Thanh Nhã không sao chứ?”, Trần Đức nghe thấy
tiếng gọi của Diêm Thanh Nhã thì đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng hỏi.
Không thể ôm thêm một lúc sao? Biết thế đã không gọi cậu…
Trong đầu Diêm Thanh Nhã hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ,
cảm thấy mặt hơi nóng, biết mình đã mất bình tĩnh, cô ta
vội vàng che giấu: “Không… Không sao, làm tôi hú hồn
một phen, may mà có cậu. À đúng rồi, tốc độ vừa rồi của
cậu… nhanh thật đấy”.
Nhanh ư?
Chỉ là tốc độ bình thường thôi.
Tuy nhiên tốc độ bình thường này so với người thường
đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng đương nhiên Trần Đức sẽ
không giải thích, anh chỉ nói: “Tôi thấy hôm nay chị không
có tinh thần lắm nên vẫn luôn dõi theo chị”.
Trên thực tế, từ tối qua sau khi Liễu Thiên Thành bói
xong, ngay khi Diêm Thanh Nhã vào cửa, Trần Đức đã vô
tình nhìn thấy tai hoạ sắp xảy đến với cô ta, hơn nữa cảm
giác đó còn rất rõ ràng.
Vì vậy anh luôn nhìn theo Diêm Thanh Nhã, muốn xem
có phải thật không.
Suy đoán được xác thực, trong lòng Trần Đức ngạc
nhiên, đồng thời cũng thấy may mắn.
Nếu anh không đỡ kịp thời, rất có thể vừa nãy Diêm
Thanh Nhã đã ngã chấn động não.
“Bát Hoang, cảm ơn cậu”, hiền nhiên Diêm Thanh Nhã
rất sợ hãi, tia ừng hồng biến mất, khuôn mặt lại trở nên tái
nhợt.
“..”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói ổm m,
thô lỗ: “Tôi đang nghĩ sao mụ này có thể dám bảo tôi tới
chậm vài ngày, còn muốn nói chuyện với tôi, hoá ra là đã
kiếm được một chàng trai trẻ”.
Khi giọng nói không hoà nhã này vang lên, ở cầu
thang cũng xuất hiện một nhóm người, tổng cộng có năm
người, người đi đầu chừng 45, 46 tuổi, đầu trọc, mắt to
mày rậm, sống mũi cao, môi dày, cao lớn thô kệch.
Trên mặt hắn ta còn có một vết sẹo dài từ khoé mắt
trái đến tận mang tai, khá gớm ghiếc. Hắn ta mặc áo cộc
tay, cánh tay đề trần đầy hình xăm, nhưng không nhìn ra
xăm hình gì.