Bọn họ biết Trần Bát Hoang rất mạnh, nhưng không ngờ anh cuồng ngạo, không hề kiêng sợ như vậy.
Một số người vốn muốn ‘mời’ anh về, có ý đồ với anh, lập tức thu lại suy nghĩ không thực tế này.
Bởi vì kẻ tẽn Trần Bát Hoang này đã khiến họ chấn hãi!
Cuồng ngạo như vậy, nhất định có bối cảnh rất lợi hại, nếu không, tuyệt đối không dám ra tay với người nhà họ Đoàn ở Tây Hải này.
“Bây giờ, mày có đi theo tao không?”
Khóe miệng Trần Đức cong lên một nụ cười tuyệt đẹp hỏi.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Đoàn Phong Trần chẳng khác gì nụ cười ma quỷ, hẳn ta nuốt nước miếng, mới gật đầu một cách khó khăn: “Tôi… tôi đi theo anh”.
“Coi như anh thức thời”.
Trần Đức thu bàn chân lại.
Ngay sau đó.
Anh lại đến trước Lưu Mặc Lâm, ầm thầm giao quả Âm Chi cho anh ta, nói:
“Lần này mở cầu Nại Hà, chắc hắn anh có được không ít cơ duyên và được tăng cấp, lần sau gặp lại anh, hy vọng có thể có bất ngờ”.
“Cảm ơn anh Trần!”
Lưu Mặc Lâm chắp tay với Trần Đức.
Trần Đức vỗ vai anh ta: “Mau đi đi, nơi này đông người phức tạp, tôi sợ có một số người có thể sẽ ra tay với anh”.
“Được, anh Trần, có duyên sẽ gặp lại!”
Lưu Mặc Lâm bái tạ Trần Đức lần cuối cùng, ánh mắt cảm kích sâu sắc, sau đó, rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Trần Đức và Cơ Tuyết, Đoàn Phong Trần cùng đến nhà họ Cơ.
Huệ Nhược Vân đứng tại chỗ, giống như bị mất hồn, chân tay luống cuống, vốn không có ai quan tâm đến cô ta.
Những người trước đó muốn ra tay với Trần Đức, muốn mời anh về, cũng không có ai dám ra tay, chẳng còn cách nào, lần này người của các gia tộc lớn, người của các gia tộc, thế lực phái đến đều không mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là Hổn Nguyên đỉnh phong, còn Trần Bát Hoang thì sao, bá đạo, một cái bạt tai đã tát chết Đoàn Thương Hải.
Hơn nữa, anh hoàn toàn không thèm nhìn đến các thế lực, tông môn phía sau đó!
Bất kể mày đến từ đảu, giết chết đã rồi tính, với tình hình như vậy, mẹ kiếp, ai dám ra tay?
Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân Trần Đức cuồng ngạo, bình thường, nếu người khác không chọc vào anh, anh vẫn rất khiêm tốn, thân thiện.
Lần này lại không được, ở đảo Khốn Long, anh trở thành trung tâm của sự chú ý, nếu không trấn áp những người đó, e rằng sẽ chuốc họa lớn.
Cùng Cơ Tuyết đi vào thông đạo được hình thành từ nước biển, khoảnh khắc anh định bước ra
bước cuối cùng, như cảm ứng được điều gì, cơ thế bỗng khựng lại, nhìn về hướng Đông Nam.
ớ đó có một hòn đảo.
Trên đảo, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong hư không đang nhếch nụ cười khinh miệt, quan sát nhìn về hướng đám người Trần Đức.
Trần Nguyên Vũ!
Khi nhìn rõ dáng vẻ người đó, đôi đồng tử của Trần Đức mở thật to, cả người cứng đờ như đá!
Chỉ với cái quay đầu nhìn lúc đó, Trần Đức đã nhìn thấy trên hòn đảo có người đàn ông trung niên ngồi lơ lửng trên không trung.
Lập tức cả người Trần Đức cũng đông cứng.
Lần đầu tiên, anh đứng tại chổ như tượng băng, trong đôi mắt liên tục lóe lên mấy loại cảm xúc khác nhau.
Từ nghi hoặc đến tức giận, rồi đến luồng sát ý đáng sợ, chỉ trong chưa đến ba giây!