Trần Đức trực tiếp dẫn Tử Hàm đi đến khu vui chơi tốt nhất ở thành phô’ Tân, cả buổi chiều đều chơi đùa và trò chuyện với cô bé. Trong lúc đó, cô bé còn nhắc tới Trương Phàm vài lần, nói nếu anh trai cũng chơi với mình thì tốt rồi.
Mỗi khi nghe thấy câu ấy, trong lòng Trần Đức đều đau đớn.
Đến tận giờ, Trần Đức cũng không biết nói chuyện của Trương Phàm cho Tử Hàm như thế nào.
Mãi đến hơn 6 giờ chiều, ăn cơm chiều xong, có lẽ chơi quá mệt mỏi nên Tử Hàm đã ngủ thiếp đi trong lòng anh. Dù đang ngủ, khóe miệng cô bé cũng nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền trông cực kỳ dễ thương.
Khi trở về biệt thự đã hơn 7 giờ, mới vừa vào cửa Trần Đức đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang ôm laptop làm việc trong phòng khách.
So với hồi còn ở trường, giờ Tống Ngữ Yên đã vơi đi chút ngây ngô, thêm một phần chín chắn. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đơn giản, nhưng lại như được đặt làm riêng cho mình, lộ ra dáng người quyến rũ, có thể rõ ràng thấy được đằng sau cái gáy ngọc ngà là cặp xương quai xanh trắng ngần.
Một cặp đùi nóng bỏng gây lóa mắt người khác, nó còn thon thả, trắng nõn hơn những người mẫu chuyên nghiệp. Bất kể là béo thêm một chút hay gầy đi một ít cũng sẽ không còn hoàn mỹ nữa. Đây là món quà xinh đẹp và đáng quý nhất mà ông trời tặng cho Tống Ngữ Yên.
Dưới mái tóc là đôi mắt xinh đẹp đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình sáng trong của laptop, thường thường sẽ nhíu mày như đang suy nghĩ
gì đó.
Thế nên, Trần Đức cũng không tiện làm phiền cô ấy. Anh nhẹ nhàng lên lầu, đặt Tử Hàm lên giường, thu xếp xong mọi thứ mới xuống lầu.
“Còn tưởng rằng anh sẽ không xuống dưới chứ”, Trần Đức vừa đi xuống lầu đã thấy Tống Ngữ Yên ngẩng đầu đứng ở trước cầu thang cạnh hành lang nhìn mình.
Từ trên cao nhìn xuống, với góc độ của Trần Đức thì vừa hay có thể nhìn thấy cặp bưởi lấp ló dưới xương quai xanh.
Anh không chút e dè ngó cặp bưởi kia, nhướng mày nói: “Còn tưởng rằng em không phát hiện anh về ấy chứ”.
Tống Ngữ Yên cảm giác được ánh mắt của anh, hai má hơi đỏ lên, hừ hừ nói: “Còn nhìn nữa thì móc mắt anh cho xem”.
Trần Đức thong dong bước xuống lầu, chẳng những không thu liễm, trái lại còn trắng trợn hơn: “Chồng nhìn vợ thì kỳ lạ lắm hả? Đừng quên, chúng ta đã kết
hôn rồi”.
“… Vô liêm sỉ”, Tống Ngữ Yên căm giận liếc Trần Đức một cái, giơ nắm tay lên: “Đưa đầu anh sang đây, để tôi tô điểm cho cái đầu của anh”.
Trần Đức đi lướt qua người cô ấy, bước tới trước bàn làm việc, nhìn tài liệu trong laptop của Tống Ngữ Yên nói: “Lợi nhuận cũng ổn, có muốn chồng tặng cho một món quà không?”
“Muốn tặng thì tặng, bớt nói nhảm đi”, Tống Ngữ Yên tức giận nói.
“Cho em cái này”.
Trần Đức lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra nói:
tại đây có hình