“Thật là mắc chứng hoang tưởng cmnr, người trẻ tuổi rất mạnh nhưng đáng tiếc, nên tự mình biết mình, Lục Thư Tuyết à, kẻ chống lưng mà cô tìm tới này sắp chết rồi, ha ha…”
Thân thể yêu kiều của Lục Thư Tuyết khẽ run không nói một lời, cô ta là người duy nhất trong số những người đang có mặt đặt niềm tin vào Trần Đức.
Cô ta không tin Trần Bát Hoang sẽ ngu xuẩn như vậy, nếu anh đã dám nói ra như vậy thì nhất định phải có lòng tin tuyệt đối!
“Nhóc con, mày dường như rất có tự tin, đối mặt với Chương Phá Long tao còn có năm vị anh em của tao vẫn tự tin như vậy. Lão già này rất muốn biết là ai đã cho cho mày sự tự tin đó?”, giọng nói của Chương Phá Long vô cùng thâm trầm, thậm chí còn mang theo chút rung
nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến kinh người, sẽ không ai nghĩ rằng ông ta là một người tuổi tác đã cao.
Vừa nói ông ta vừa nhướng đôi mắt đục ngầu của mình và khóa chặt lấy Trần Đức, ông ta cho rằng chỉ cần người này có bất kỳ động tĩnh nào mình đều sẽ ngay lập tức phát giác ra và tung chiêu phản kích.
Chương Phá Long tiến lên trước một bước, một lần nữa lên tiếng:
“Dẫm chết mày cũng giống như nghiền nát một con kiến, không cần phải sáu người, một mình lão già này cũng đủ
Chương Hằng ở một bên nghe vậy nghiến răng, trong mắt tràn ngập hưng phấn, mấy kẻ Lục Lâm Khai cũng vậy, họ kích động chờ đợi Chương Phá Long ra
tay, cũng mong ngóng kết cục bi thảm của Trần Đức!
Với thực lực của một mình anh, thái thượng trưởng lão mạnh nhất của nhà họ Chương ra tay đủ để chống chọi với hai thậm chí là ba người trong số năm vị thái thượng trưởng lão còn lại.
Mà so sánh với Chương Hằng thì dù có mười kẻ như hắn cũng không phải là đối thủ của anh!
Loại lão quái vật siêu cấp hơn trăm tuổi này có gì giải quyết không nổi đây?
Chớp mắt giết chết tất cả!
Anh là bất khả chiến bại tại nơi này.
“Trần Bát Hoang, sao anh lại bướng bỉnh như…”, Bộ Kinh Phong thở dài, ngay cả hắn ta khi đối mặt với Chương Phá Long cũng phải căng thẳng và đầy sợ sệt.
“ồng muốn chết trước sao? Vậy để tôi giúp ông toại nguyện!”
Ai cũng không ngờ tới câu nói này vừa vang lên Trần Đức liền hành động!
Tốc độ của anh thực sự rất nhanh, không hề thi triển bất kỳ võ kỹ thân pháp nào mà chỉ dựa vào tốc độ, sức mạnh và linh khí của chính mình!
Nhanh!
Nhanh đến mức không có chút bóng dáng nào, thậm chí cả dư ảnh mờ nhạt hay tiếng gió động cũng không, một người đang sống sờ sờ giống như đột nhiên biến mất không còn tăm tích!
Nhưng thời gian biến mất chỉ là một khoảnh khắc.
Sau 1/20 giây bóng dáng Trần Đức bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, anh mang theo nụ cười cay nghiệt và gian tà xuất hiện trước người Chương Phá Long!
Chương Phá Long đứng tại chỗ, thời điểm Trần Đức xuất hiện, đồng tử của ông ta đột nhiên co rút, sau đó lại phóng lớn, ngày càng giãn to tới cực điểm.
Đồng thời da đầu đột ngột dâng lên một trận tê dại.
Ông ta năm nay một trăm bốn mươi sáu tuổi, nói cách khác, ông ta đã sống một trăm bốn mươi sáu năm, trong một trăm bốn mươi sáu năm này, số tu võ giả ông ta giết lên tới hàng vạn người, cùng ông ta giao chiến nói thế nào cũng hàng trăm nghìn, nhưng ông ta chưa từng thấy người nào có tốc độ nhanh như vậy.
Nhanh đến mức một cao thủ Linh Hải kỳ đỉnh phong như ông ta dù đã dồn toàn lực khoá chặt và nhìn chăm chăm vẫn không nắm bắt được chuyển động nhỏ nhất của đối phương!
Trần Bát Hoang chắc chắn là người nhanh nhất mà ông ta từng gặp.
Không có thứ hai!