Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoáng chốc đã cảm giác được.

Trần Đức ngẩng đầu lên, liếc Cao Viễn, nhưng cũng không ra tay vì giờ anh vẫn chưa muốn.

“Anh Trần, anh có nắm chắc không?”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức, dịu dàng, cẩn thận hỏi.

“Nó quyết định ở cô có tin tôi hay không”, Trần Đức cười: “Huống chi, hắn ta còn đánh Kỳ Hàn. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được”.

“Anh Trần…”, trên mặt Kỳ Hàn lộ ra vẻ biết ơn, nhưng lại nói: “Tôi biết Lữ Đông Dã, tên kia là kẻ điên, hơn nữa gia tôc còn rất manh…”

“Không sao”, ánh mắt Trần Đức bình tĩnh nói: “Nếu dám chọc tôi thì tôi muốn thử xem hắn ta mạnh như thế nào”.

“Anh Trần, tôi tin anh…”

Âu Dã Thanh Vũ quyết định, mình sẽ không đi múa hát. Không thì một khi bị người ngoài biết, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại.

Quan trọng là cô ta không thế tự làm nhục mình, càng không thể sỉ nhục nghệ thuật!

“Thanh Vũ, em tin anh ta thật hả?

Em đừng ngốc thế, anh ta là ai chứ? Chỉ là một tên chẳng có lai lịch hay thực lực gì, chỉ biết khoác lác nói bảo vệ em. Thanh Vũ à, sao em có thể tin tưởng anh ta!”

Thời gian còn rất ít, bình thường Âu Dã Thanh Vũ thông minh lắm mà, đâu ngốc đâu, sao lại tin anh ta chứ? Điều này không khoa học!

Cao Viễn hết sức sốt ruột, hoảng loạn nói: “Thanh Vũ, chỉ còn lại 1 phút, em mau đi đi. Anh đảm bảo em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Chỉ đơn giản là múa hát thôi. Nếu em không đi, một khi tên Lữ Đông Dã kia tức giận thì hậu quả… chúng ta sẽ không chịu nối đâu!”

“Tôi bằng lòng tin tưởng anh Trần, nếu anh không tin hay sợ thì có thể đi”, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn bình tĩnh lại, thực lực của Trần Bát Hoang cũng không kém, ngay cả Vân Huyền Thương Không cũng chết trong tay anh.

Tuy quá trình giành chiến thắng cũng có chút may mắn, nhưng may mắn cũng là một phần của thực lực!

Cô ta chọn tin tưởng anh.

Âu Dã Thanh Vũ cũng không cầu Trần Bát Hoang có thể giải quyết Lữ Đông Dã, dù chỉ kéo dài được một chút thôi cũng đã rất tốt rồi!

Chỉ cần cho cô ta một chút thời gian thì cô ta có thế giải quyết nguy hiểm lần này.

Trần Đức bất ngờ liếc nhìn Âu Dã Thanh Vũ một cái, còn tưởng rằng cô ta sẽ chần chờ, không ngờ lại dứt khoát như thế, nên đã khiến anh phải liếc mắt nhìn.

“… Thanh Vũ, đừng sợ, em đừng tin anh ta chứ!”, sắc mặt Cao Viễn vừa lộ vẻ quái dị, lại mất mặt, trong lòng cực kỳ tức giận, càng toát ra sát khí nồng nặc hơn với Trần Đức.

Sao Âu Dã Thanh Vũ lại cứng đầu thế? Chẳng phải chỉ là múa hát thôi à? Dù gì thì Lữ Đông Dã cũng khá nổi tiếng trong các gia tộc lánh đời, múa hát cho hắn ta thì có làm sao? Dù nói ra cũng không mất mặt, hơn nữa, nhiều người muốn múa hát cho hắn ta xem còn chẳng có cơ hội nữa là!

Cao Viễn thật sự không hiểu tại sao Âu Dã Thanh Vũ lại muốn lấy tính mạng của mình ra để nói giỡn. Dưới cơn giận, hẳn trừng Trần Đức: “Trần Bát Hoang, anh mau nói cho Thanh Vũ là mình không thể rồi cút đi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK