Sau đó, Trần Vạn Sinh, Trần Văn Diệu cùng rời đi.
Nhưng, cùng lúc đó
Bóng hình của Trần Đức cử động, lần nữa lại đứng trước mặt họ, anh đã bị thương nặng, máu tươi đầm đìa, xương trắng dày đặc, nhưng vẫn lóe lên ánh hung dữ, khát máu: ‘Tôi đã nói, muốn đi, thì phải bước qua xác của tôi”.
“Ha…”, Trần Vạn Sinh cười lạnh lùng: “Nỏ mạnh hết đà, hết gạo sạch đạn, còn tò vẻ cường mạnh?”
Trong lúc nói ra, Trần Vạn Sinh đánh ra thần mang, lập tức, pháp tắc đan xen, tỏa ra huyền quang từng hồi, ngưng tụ ra một sợi dây thừng trói buộc Trần Đức.
Bỏng chốc, Trần Đức bị khóa chặt, cũng không thể nhúc nhích.
Hai người Trần Vạn Sinh, Trần Văn Diệu trỏng có vẻ hơi già.
Nhưng thực lực của hai người đều khá mạnh.
Trần Vạn Sinh vụt lên hào quang, lập tức khóa chặt Trần Đức, Trần Đức vốn đang bị thương nặng, lúc này, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Sức mạnh của lão Yêu Hoàng cũng đang suy giảm, ỏng ta thực sự quá mệt, sau khi bị Bạch Nguyệt Không đánh thương nặng, có thế chống cự đến bây giờ đã là cực hạn trong cực hạn, Lỉnh Lung cũng hư yếu, quan trọng nhất là ngay cả Tự Tại Thần Ma Công cũng bằt đầu suy yếu cùng với Trần Đức sức cùng lực kiệt, trở lại trạng thái bình thường.
Nỏ mạnh hết đà!
Trần Vạn Sinh nói đúng, Trần Đức thực sự đã là nỏ mạnh hết đà, cung hết mũi tên!
Ngay cả hít thờ cũng rất khó khăn, dồn dập!
“Đáng tiếc, không thế đích thân giết mày”, Trần Vản Diệu nhìn Trần Đức một cái, tỏ vẻ tiếc nuối.
Sau đó, ông ta liên thủ với Trần Vạn Sinh đánh phá hư không.
*Cập nhật chương mới nhất tại tamlinh247.com.vn
Bổng chốc, biến mất trong tầm mắt của Trần Đức.
“Quay lại cho tôi!”
Trần Đức quát một tiếng hung dữ, toàn thân cũng run lên, đôi mằt dần hóa thành đồng tử màu tím yêu dị.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, một khe nứt hư vô bị đập mờ, đó là tiếu thiên địa của Trần Đức.
Có thế thấy rõ ràng, trong tiếu thiên địa, thủy triều gào thét, một làn nước xanh biếc từ trên trời cao trút xuống như thác nước.
“Ầm ầm ầm!”
Như mãnh thú hồng thủy, lập tức nhấn chìm cả khu vực.
Trong làn nước, một con cự thú như cá nheo đang sôi sục, như núi lớn nhảy vọt ra từ trong tiểu thiên địa, hai xúc tu quỷ dị và linh hoạt, trong cái miệng, nanh như răng nhọn, miệng như hố đen, nó vừa xuất hiện là phát ra tiếng kêu quỷ dị như biển thét.
Tiếng kêu này khiến thần hồn của gần như tất cả mọi người đều run mạnh.
Thú thủy hư!
Bổng chốc, gần như tất cả mọi người đều nhận ra nó!
Đúng thế, chính là thú thủy hư!
Điều quan trọng nhất là, con thú thủy hư này quá cố xưa, quá lớn, giống như dãy núi, giáng xuống.
Sau đó!
Một cảnh khiến người ta kinh hãi xảy ra!
Thú Thủy Hư há cái miệng lớn, lập tức, cắn xuống hư không chỗ Trần Vạn Sinh, Trần Văn Diệu biến mất.
“Phụt phụt!”
Có thể thấy rõ ràng, máu bắn tung tóe, hư không đứt lìa, hai người Trần Vạn Sinh, Trần Văn Diệu bị thú Thủy Hư nuốt chửng, trong lúc răng cưa khống lồ mở ra, hai người lập tức hóa thành vũng máu, bị nuốt xuống bụng.
Hai cường giả, hừ cũng không kịp hừ một tiếng, đã chết hoàn toàn.
Chỉ đế lại máu đỏ tanh nhuốm đỏ răng của thú Thủy Hư, khiến nó trông vô cùng hung dữ, giống như một con thú hung dữ trong truyền thuyết.