“Cuộc đời này của Trần Bát Hoang tôi đều bị ảnh hưởng bới ông”.
“Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông nhanh như vậy, tôi đã nói, phải rút hết gân cốt của ông, lột da của ông, khiến ông chảy máu, dùng thần hồn của ông đế thắp đèn trời, tế bái vong hồn đã chết”.
‘Trần Bát Hoang tôi, trước nay luôn nói là làm!”
Trần Đức cẳn răng, cất giọng vô cùng trầm thấp.
Nhưng lời này lọt vào trong tai Trần Nguyên Vũ, lại ma quỷ hơn ma quỷ, la tu hơn la tu!
Ông ta còn muốn cầu xin, muốn nói thêm mấy câu.
Nhưng ỏng ta bỗng phát hiện, đã không thế lên tiếng, ngay cả cử động cũng không cử động được.
Trực tiếp bị giam cầm, cấm nhốt!
“Nôn ra thứ đã nuốt của tôi ra đây”, Trần Đức nhìn ông ta, xung quanh cơ thế, hỗn độn tử kim lôi tràn ngập, như từng sợi dây thừng đánh lẻn người Trần Nguyên Vũ.
Hỏa ly men theo từng lỗ chân lông của Trần Nguyên Vũ chui vào trong kinh mạch, dây thần kinh, thức hải của ông ta.
Trần Đức đánh ra một chưởng, một chưởng ẩn chứa sức mạnh thần hồn, giáng xuống thiên linh cái của Trần Nguyên Vũ.
“A!”
Trần Nguyên Vũ vô cùng đau đớn, cả cơ thế đều sôi sục, đôi mắt hung dữ.
Trong cơ thế, ấn ký thiên tâm nổi lên.
Trực tiếp thoát ra.
“Không!”
Trần Nguyên Vũ hét lớn, kinh hồn bạt vía, nhìn ấn ký thiên tâm dần dần rời đi, khóe mắt ông ta đang chảy máu, thứ mà ông ta cố gắng giành trong ba mươi năm, có được chưa đến một phút, đã bị người khác đoạt đi, cảm giác đó, người bình thường khó mà hiếu được.
“Vù vù!”
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb tamlinh247.com.vn
Ấn ký thiên tâm tỏa ra hào quang rực rỡ, như một đóa hoa kiều diễm xinh đẹp, thu hút ánh mât của tất cả mọi người.
Dưới con mắt của mọi người, Trần Đức cất nó vào trong thức hải.
Sau đó, ánh mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn, lòng bàn tay bỗng thọc sâu vào trong cơ thế Trần Nguyên Vũ.
“Soạt soạt soạt!”
Cùng lúc đó, một đoạn gân cốt dài bị rút ra, giống như sợi dây thừng dài, đó là gốc của cơ thế người, hào quang lấp lánh, nhuốm máu tươi nhức mắt, bị Trần Đức rút ra.
Rút gân!
‘A!
Trần Nguyên Vũ kêu thảm thiết, tiếng kêu đó giống như quỷ khóc sói gào rú, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nhưng Trân Đức mặc kệ.
Ly hỏa thiêu gân cốt thành hư vỏ.
Sau đó, kích Định Thiên đảo quét qua lồng ngực của Trần Nguyên Vũ.
Lập tức văng ra máu tươi.
Máu tươi như nước suối ào ào chảy ra.
Chảy máu!
Máu tươi như suối dường như sẽ không đông lại, chảy ra từ cơ thế Trần Nguyên Vũ, rồi rơi xuống mặt đất, như một màn mưa máu.
Trần Nguyên Vũ chỉ có thế nhìn, cứ vậy trơ mắt nhìn, bời vì, ông ta không động đậy được, giống như con dẻ đợi thịt thực sự, như cá nằm trên thớt, chỉ có thế nhìn, không làm được gì, trước nay ông ta chưa từng tuyệt vọng như vậy.
Ông ta bị giam cầm, không chỉ là cơ thể, còn có thần thức, thần thức như ở trong lồng giam, vốn không thế thoát ra.
Máu chảy ra từng dòng, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…