Trần Đức có chút khó hiếu nhìn người phụ nữ đó, cẩn thận đánh giá bà ta: “Địa Tôn giả, tầng tám?”
Nhìn thoáng qua, Trần Đức đã nhìn thấu cảnh giới thực sự của Hoa Huyền Khuyết, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.
Không ngờ ngay cả cường giả mạnh như vậy cũng đến đây, hơn nữa nhìn ánh mắt cùng sắc mặt của bà ta đối với anh cực kỳ khó chịu, rất không vui?
Trần Đức bất giác cười khổ, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?
Chọc giận bà ta?
Có điều, anh cũng không quá lo sợ, mặc dù cảnh giới của Hoa Huyền Khuyết rất cao. Nhưng sức mạnh thực sự của bà ta có lẽ chỉ ngang với Hoa Linh Vy, với thực lực như vậy, Trần Đức cũng rất muốn biết bản thân có thể đối phó được hay không.
Về phần hai người Đoạn Bằng và Tất Vân Đào… Nếu ba ngày trước nhìn thấy hai người này, e rằng anh thật sự muốn đi đường vòng. Trong hai người đó tuỳ tiện chọn một người, chỉ có thế mạnh hơn anh chứ không hề yếu hơn!
Nhưng, bây giờ…
Trần Đức rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề để ý đến Đoạn Bằng và Tất Vân Đào, anh đi thẳng đến chỗ Hoa Linh Vy, muốn biết quan hệ của cô ta với người phụ nữ bên cạnh.
Chỉ có điều, anh vừa bước được hai bước thì Đoạn Bằng, Tất Vân Đào, Mạc Ly Tiêu và ô Hành liền đứng chắn trước mặt anh.
Tên khốn, mày muốn làm gì? Cô Tư là người mà mày có thế đến gần sao?”, vẻ mặt của Mạc Ly Tiêu gớm ghiếc, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nói. Ba ngày qua, hắn ta vẫn luôn mong chờ Trần Đức chết!
Ngay cẩ trong mơ, hắn ta cũng mơ thấy đầu của Trần Bát Hoang rơi xuống đất!
Ngày đêm luôn suy nghĩ đến chuyện này, hắn ta như muốn phát điên, muốn nhập ma luôn rồi. Bây giờ cuối cùng Trần Bát Hoang cũng sắp chết, hắn ta sao có thể không kích động được?
“Nếu tao là mày, nếu biết bẽn ngoài có người giết mình thì tao sẽ thành thật làm rùa rụt cố trốn ở trong phòng tu luyện, chờ lão bà kia đến giết chểt một cách nhanh gọn, haha!”
Trần Đức dừng bước, quét mắt nhìn bốn người trước mặt, không lên tiếng.
“Haha, Trần Bát Hoang, không phải mày rất điên cuồng sao? Bây giờ mày điên cuồng nữa tao xem, trâu bò nữa tao xem? Sao, sợ rồi à? Không dám lên tiếng
à?”
ô Hành cũng không nhịn đượ, hắn ta gần như hét lên, giọng nói của hắn ta lớn đến mức lọt vào tai của tất cả những võ giả đang có mặt ả đó.
Ngay lập tức hàng loạt tiếng huyên náo vang lên: “Còn tưởng người địa cầu trấu bò đến mức nào, bây giờ bị dọa sợ đến nổi không dám lên tiếng rồi sao”.
“Quả nhiên, người ờ Côn Luân Hư cũng rác rưởi và cặn bã như người ta đồn đại…”
“Chứ anh tưởng sao? Người địa cầu thì có thế mạnh đến mức nào? Mấy năm trước tôi còn gặp một tên canh giữ là Tư Mã Ôn, ông đây chỉ tát một phát đã đánh bay hắn thì những người khác có thế lợi hại đến mức nào?”
“Nơi rác rưởi thì chỉ có thể sinh ra kẻ rác rười mà thôi, mấy ngày trước nếu không phải nhờ có cô Tư bảo vệ hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi”.
Mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt đổ dồn vào Trần Đức, đầy khinh bỉ và chế giễu.
Không cần hắn ta nói, bây giờ Trần Đức không chỉ không lẽn tiếng mà trong thân thế của anh cũng không có một chút dao động linh lực nào cả, giống như Hoa Linh Vy hiện tại, như phế vật!
Đối với những lời chói tai cay nghiệt đó, Trần Đức như thế mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy gì, vẫn bình tĩnh như cũ.
Mặc kệ hai tên bại tướng kia, anh nhìn về phía Đoạn Bằng cùng Tất Vân Đào: “Hai ngườỉ bọn mày cũng tới đây đế giết tao sao?”
Đoạn Bằng không nói, hẳn ta cũng không muốn nói. Trong suy nghĩ của hắn ta, loại rác rười như Trần Bát Hoang không xứng nói chuyện với mình, tư thế của hắn ta cực kỳ cao ngạo, vênh mặt lên trời, hai tay khoanh trước ngực.