Trần Đức hít sâu một hơi, vận chuyến Âm Dương Kinh ổn định thần hồn, bấy giờ cái cảm giác đó mới chậm rãi biến mất: “Lúc này mới vừa vào mà đòn tấn công vào thần thức đã mạnh như vậy rồi sao?”
“Trần Đức, anh sai rồi, đây không phải lả đòn tấn công vào thần thức”.
Trong thức hải, Linh Lung nói: “Trong đây nhốt một tên sống 3000 năm, thực lực đã sớm đến một cánh giới cực kỳ khủng bố đú đế ánh hướng đến Thiên Đạo. Toàn bộ dãy Vạn Long vì hắn mà sống, tự thành một khoảng trời có đại đạo ảnh hưởng, hiểu không?”
“Hiếu rồi, đạo lý ấy giống như tôi mới từ Trái Đất đến Vân Tiêu Giới thì trọng lực ở đây mạnh hơn trên Trái Đất gấp mấy ngàn lần, đúng không?”, Trần Đức nói.
“Đúng vậy”.
Linh Lung nói: “Chút quấy nhiều thần thức đó với anh không đáng là gì, chúng ta đi tiếp tìm kiếm linh tinh đi!”
‘Được!”
Trần Đức gật đầu, sau đó dùng bộ pháp nhanh chóng tiến vào chồ sâu trong dãy Vạn Long. Càng vào sâu thì sự quấy nhiều đối với thần thức càng mạnh!
Cũng may, cường độ thần thức của Trần Đức đã sớm thoát khỏi phạm vi Thần Tôn, chút quấy nhiễu ấy tạm thời không ảnh hưởng mấy đến anh.
Khoảng một tiếng sau, anh đã tiến vào một phần ba núi Vạn Long. Trên đường đi, Trần Đức thấy rất nhiều xương cốt và họ đều là những đệ tử tùng tiến vào núi Vạn Long, hay những ai muốn tìm kiếm cơ duyên trong đảy.
Đáng tiếc, cuối cùng ngay cả một phần ba họ cũng chưa đi được đã chết mất!
Ngoài ra, Trần Đức còn cảm nhận được một con Linh Thú đẳng cấp Thần Tôn đỉnh. Song, trước đôi mắt ngự thú, nó cũng không có ra tay với anh.
“Linh khí trong núi Vạn Long nồng hơn so với bẽn ngoài gấp trăm lần, có thế tu hành ớ đây thì đã là một loại cơ duyên. Chẳng trách lại có nhiều người đến như vậy”.
Trần Đức cảm khái, tiếc là một nơi tu hành
hoàn mỹ như vậy lại là một bảo tàng bị khóa, khống thể đụng vào đối với những người khác.
“Đó là..:
Trần Đức bỗng dưng dừng lại.
Cách đó trăm mét, anh nhìn thấy một cái xác.
Đây là một cái xác duy nhất còn giữ được nguyên vẹn!
Đó là một ỏng lão, gục đầu xuống, râu buông thõng, ngồi khoanh chân trên mặt đất, thần thức đã sớm biến mất chỉ còn lại cái xác.
“Sư tổ?”
Thấy vẻ ngoài cúa ông ấy, Trần Đức không khói ngây người. Anh đã từng nhìn thấy người này trong sách cổ của học viện Thánh Phong, ông ấy là đại viện trướng của thê’ hệ trước, sư phụ của cố Lục Đạo và cũng chính là sưtổ cúa anh!
Lâm Phá Thiên chính là Thần Tôn đỉnh cấp và cũng là một hồn tu!
“Nơi ông ta chết là một ranh giới”.
Trong thức hải, Linh Lung lại mở miệng: “Đến nơi đó, sự quấy nhiêu với thần thức sẽ càng mạnh
hơn. Chắng những có Thiên Đạo quấy nhiều, còn sự dao động thần thức của người bị nhốt. Dưới sự quấy nhiễu của hai loại đó, tu sĩ bình thường rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma”.