Thế nên, họ chỉ có thể nhịn!
Đây chính là hiện thực, Vân Tiêu Giới luôn là luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, thực lực yếu kém thl chỉ có thế nhẫn nhịn!
“Ha ha!”
Đổng Tinh Thần được nước lấn tới, cười cợt nói; “Lần này, tôi và sư tôn đến đây là vinh hạnh của mấy người. Không ngờ một nơi rác rưởi như chồ các người lại không lấy ra được một người ra hồn”.
Đồ Trường Sinh liếc nhìn Đống Tinh Thần một cái, song vẵn không nói gì, lúc này, phải nhịn.
Ông ta ngẳm nghĩ một chút rồi nói với Quý Lão
Lục:
“Quý lão, chuyện này quá thật không phái tôi có thể làm chủ. Nếu ba vị lặn lội đường xa mà đến thì cứ nghỉ tạm mấy ngày, đợi tông chủ trớ về rồi đưa ra quyết định sau, thế nào?”
“Đại trưởng lão, hãy đế tôi tới khiêu chiến hắn ta!”, đúng lúc này, ngoài cửa, Tiêu Chính Thái bước vào, giận không thế át, ngùn ngụt sát khí, mặt mày lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đổng Tinh Thần nói.
“Đổng Tinh Thần, tôi, Tiêu Chính Thái – một thế hệ trẻ đứng hàng thứ 4 trong Lưỡng Nghi Tông chấp nhận khiêu chiến của anh!”
Hắn vừa xuất hiện, Đồ Trường Sinh, Từ Thái Khôn, Lý Thanh Nguyệt, Cung Trường Lâm đều sửng sốt, hiến nhiên không ngờ lúc này Tiêu Chính Thái lại tiến vào.
“Mày? Thứ 4?”
Đổng Tinh Thần thú vị liếc Tiêu Chính Thái một cái, cảm thấy khá hứng thú. Song, cái hứng thú ấy lại nhanh chóng tan thành mây khói, thay vào đó là sự khinh bỉ và chế giễu, nhìn Đồ Trường Sinh nói: “Đù? Lưỡng Nghi Tông mấy người ăn hại vậy luôn? Loại người như vậy cũng có thể xếp thứ 4?”
ĐỒ Trường Sinh sắc mặt âm trầm như màn
đêm, không nói tiếng nào.
Cùng lúc đó, một thanh niên khác dùng liêm đao Tử Vong làm vũ khí đang đứng bên cạnh Quý Lão Lục chợt bước lên một bước, khinh bỉ nói: “Cái loại như mày, sao có thể xứng khiêu chiến Đống sư huynh? Tao, Lâm Trần, xếp thứ 30 trong Kình Thiên Tông, một bàn tay thôi cũng có thể đánh cho mày nằm sấp xuống rồi!”
Lâm Trần nói xong, ném liêm đao Tử Vong đi, gác một tay ra sau lưng.
Ngay sau đó, gã cũng không chờTiẽu Chính Thái đồng ý, bông dưng ra tay!
Không chút chần chờ!
Lâm Trần giơ nắm tay lên, quyền phong mênh mông cuồn cuộn, ầm ầm đấm thắng vào mặt Tiêu Chính Thái!
Tốc độ nhanh đến mức tận cùng!
Nhanh đến nổi Tiêu Chính Thái hoàn toàn không kịp phản ứng!
Giây tiếp theo.
‘Bốp!’
Một quyền của Lâm Trần lập tức đấm thẳng lên mặt Tiêu Chính Thái.
Tiêu Chính Thái trực tiếp bị đấm ngã sóng soài xuống đất, đầu óc choáng váng. Hẳn vừa hoàn hồn lại thì đã bị một chân của Lâm Trần giẵm lên mặt.
Rắc!
Nửa khuôn mặt của Tiêu Chính Thái tức thì vặn vẹo, biến hình, trông hết sức đáng sợ, cả khuôn mặt đều đầm đìa máu tươi, có thế thấy được cá xương cốt!
3 giây!
Chỉ 3 giây, Tiêu Chính Thái đã lập tức thua!
Nhưng, Lâm Trần cũng không có giết hắn, mà là dùng chân hung hăng giẫm hơn mười cái mới nhấc chân lên, chế giều: “Mày, không xứng khiêu chiến Đổng sư huynh!”
Sau đó, gã lại giơ chân đá Tiêu Chính Thái một cái.
Cơ thể Tiêu Chính Thái sượt trên đất, trực tiếp bị đá ra khỏi đại điện, rớt ra ngoài cứa, há miệng hộc máu!
Từ đầu đến cuối, ngay cả cơ hội ra chiêu cũng không có!
Bị thua một cách hết sức dứt khoát!
“Chính Thái sư huynh!“
“Chính Thái sư huynh, anh sao rồi?”
Các đệ tử Lưỡng Nghi Tông bên ngoài đại điện lập tức thay đổi sắc mặt, hoáng sợ không thôi, ùa lên kiểm tra tình hình của Tiêu Chính Thái, cả đám đều vô cùng tức giận.
“Đều là một đám ăn hại”.