“Hả? Cô có thể báo đáp tôi thế nào? Tốt nhất là trả lời nhanh lên, tôi không muốn lẵng phí quá nhiều thời gian”.
Trần Đức nhướng mày, học viện Vô Song, trùng hợp như vậy sao?
Có điều, anh không có ý định mang theo một gánh nặng như vậy, không ngoa khi nói rằng với thương tích hiện tại của cô gái này thì căn bản giống như người thường, ở nơi như núi Bách Thú này, dẫn theo một người bình thường không tiện hành động không phải là chuyện sáng suốt gì.
Không chỉ lãng phí thời gian mà còn có thể dẫn đến mất mạng!
Trừ khi, thù lao thực sự đủ hậu hĩnh.
“Võ kỹ…”, ưng Thanh Vũ nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông trước mặt quá lạnh lùng, cô ta dám chắc nếu không lấy ra báo đáp gì chấn động lòng người thì đối phương nhất định sẽ lập tức rời đi.
“Võ kỹ huyền giá cao cấp!”
Võ kỹ huyền giá cao cấp?
Trần Đức động lòng ròi!
Bây giờ, anh cực kỳ khao khát loại võ kỹ này, loại võ kỹ quá bình thường anh lại không để mắt đến.
Huyền giá cao cấp!
Đây không phải loại bình thường!
Trong khoảng thời gian ở nhà họ Lục, qua những lời của Lục Thư Tuyết, anh biết rất rõ loại võ kỹ cấp một này ở
Côn Luân Hư vô cùng hiếm có khó tìm!
“Được thì được, nhưng sao tôi biết cô có lừa tôi hay không? Trừ khi bây giờ cô đưa cho tôi, còn không thì thôi đi”, kinh nghiệm trong mười mấy năm qua đã cho Trần Đức biết, không nên tin lời phụ nữ.
Nhất là lời của phụ nữ xinh đẹp lạ mặt, lại càng không thể tin được.
“Bây giờ đưa cho anh…bây giờ đưa cho anh thì sao tôi chắc anh có dẫn tôi theo không, anh đây là đang thừa nước đục thả câu sao? Anh có thể thể hiện trách nhiệm gánh vác mà một người đàn ông nên có không?”
Ưng Thanh Vũ nghiến răng tức giận, vốn nghĩ người ra tay cứu cô ta chắc chắn là một người trượng nghĩa hào hiệp, ai ngờ người này lại cảnh giác như vậy. Quả thực cô ta từng nghĩ đợi đến
học viện Vô Song, tùy tiện tặng gì đó cho tên này sau đó tống cổ đi là được.
Dù sao đợi tới lúc đến được học viện Vô Song thì cô ta cũng đã an toàn rồi!
Ai ngờ tên này không chỉ lạnh lùng hà khắc mà còn rất khôn ngoan nữa.
“Trách nhiệm của một người đàn ông? Ưng Thanh Vũ, cô có bị sốt không đấy?”, mặt Trần Đức không đổi sắc, bình tĩnh nói.
“Thứ nhất, tôi không quen cô, cô cũng không quen tôi, tôi và cô không quen biết nhau, tôi không cần, cũng không phải có trách nhiệm với cô”.
“Thứ hai, đây là Côn Luân Hư, không phải là nơi tràn ngập tình yêu thương gì cả, tôi cứu cô một lần, cô đã xem như là rất may mắn rồi, tôi hoàn toàn không nhất thiết phải cứu cô, nếu cô cảm thấy
tôi thừa nước đục thả câu, vậy thì không sai, tôi chính là đang thừa nước đục thả câu!”
“Nếu bây giờ không muốn đưa, vậy thì thôi, tạm biệt!”
Giữa lông mày của Trần Đức viết rõ mấy chữ không quan tâm. ở những nơi như Côn Luân Hư này, đối với người lạ mà nói gì đến mấy chuyện lòng tốt, trách nhiệm, trượng nghĩa gì chứ, tự tìm phiền phức cho mình hay gì?
Dường như anh không hề quan tâm đến sự an toàn của Ưng Thanh Vũ chút nào, phất tay, quay người rời đi, không có chút gì do dự.
“Anh
II
Ưng Thanh Vũ nghiến răng, cô ta chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy, nhưng bây giờ cô ta đang ở nơi nguy
hiểm, lại không còn cách nào khác, không được lựa chọn: “Được rồi được rồi, tên khốn, bây giờ tôi đưa cho anh là được chứ gì!”
Dứt lời, bước chân của Trần Đức liền dừng lại.
Anh đi đến chỗ Ưng Thanh Vũ, quay lưng về phía cô ta, hơi ngồi xổm xuống: “Lên đi”.
“Làm gì?”, Ưng Thanh Vũ nhăn mũi hỏi.
“Tôi cõng cô rời khỏi đây trước, còn không đi thì thật sự có dã thú đến đấy. Về phần võ kỹ, cô có thể vừa đi vừa nói cho tôi nghe…”