Vương Chính Thanh là người duy nhất từng đánh nhau trực tiếp với Trần Đức trong Lưỡng Nghi Tông nên hắn ta biết rõ Trần Đức khủng bố cỡ nào!
Hắn ta nghiến răng, hung hăng nói: “ở trước mặt Bát Hoang sư huynh, Đống Tinh Thần mày còn
không xứng xách giày cho anh ây nữa là! Đợi anh ây trở về, mày châc chân sẽ tan xương nát thịt!”
“Trần Bát Hoang?”
Đổng Tinh Thần nhướn mày, có chút hứng thú:
“Trâu lắm hả? Chắc đi theo Trình Lâm Phong đến Thánh Khư rồi nhỉ? Nhưng cũng không sao, tao sẽ không giết hai người bọn mày, tao muốn cho chúng mày tận mắt nhìn thấy cái gọi là người mạnh nhất Lưỡng Nghi Tông sẽ bị tao giẫm nát dưới lòng bàn chân!”
Đổng Tinh Thần nói xong, giơ tay tát bay Vương Chính Thanh rồi xông về phía những đệ tử khác của Lưỡng Nghi Tông.
“Rác rưởi!”
“Rác rưởi!”
“Đều là rác rưởi!”
Đổng Tinh Thần vung tay kiếm bổ, mỗi lần ra chiêu đều có một người chết dưới kiếm của hân ta. Hắn ta giống như một kẻ cuồng giết người, miệng nớ nụ cười lạnh như đang chế giễu sự cố chấp của Vương Chính Thanh.
Máu tươi trên toàn bộ trường Luyện Võ giống
như suối phun, chảy cuồn cuộn, trong không khí tràn ngập sương máu xộc thẳng vào mũi.
Mà ớ giữa không trung, chiến đấu giữa ba gã trường lão cũng cực kỳ khủng bố, gió nổi mây phun, đất trời chấn động. Tấm Bát Quái trong tay Đồ Trường Sinh tỏa ra ánh sáng huyền ảo khó lường đang đánh nhau với đại trướng lão cúa Kình Thiên Tông. Cả hai đều có thực lực sấp xỉ nhau, trong lúc chiến đấu qua lại nhất thời khó phân thắng bại.
Lý Thanh Nguyệt và Từ Thái Khôn một người đối phó Giao Xoa cốt, một người đối phó Quỷ Lão Lục. Tình hình chiến đấu cũng không mấy lạc quan. Hai người rõ ràng không phải đối thủ của bọn họ, trên người đã có hơn trăm miệng vết thương cá lớn cả nhỏ.
“Ba vị sư huynh sư tỷ, cần gì phải phí công phản kháng chi vậy?”, Cung Trường Lâm đứng bên cạnh Quân Vân Dương, lạnh lùng nói: “Đầu quân cho Kình Thiên Tông thì các người sẽ có tiền đồ rộng mở, việc gì phải tự tìm lấy cái chết cơ chứ?”
“Phụt!”
“Loại rác rưới như mày không xứng nói chuyện!”
Lý Thanh Nguyệt nhổ một bãi nước miếng về phía Cung Trường Lâm, nước miếng mang theo linh lực, trực tiếp phun lẽn mặt ông ta.
Gương mặt Cung Trường Lâm lập tức trở nên dữ tợn, run rấy, lau khô nước miếng trên mặt quát: “Con đĩ chó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Ông ta tỏa ra sát khí cuồn cuộn, đạp không nháy lên, xông thắng về phía Lý Thanh Nguyệt, giơ tay chụp lấy bả vai bà ta.
“Rắc!”
Xương vai của Lý Thanh Nguyệt lập tức lõm xuống, da thịt rồi xương cốt thoáng chốc nát bấy, cả cánh tay hoàn toàn biến mất!
Nhưng mà, Cung Trường Lâm lại vần chưa dừng lại, giơ kiếm chọc một phát vào bụng Lý Thanh Nguyệt. Xương cốt xen lẵn với hắc khí cuồn cuộn bên cạnh giống như có muôn ngàn ác quý gào thét, có một số bóng người như âm hồn hiện lên, nhân cơ hội đó nhào tới, bám vào cánh tay, gặm cắn máu thịt trên người bà ta.
“Cút!”
Lý Thanh Nguyệt hét lên một tiếng, linh khí bùng nổ, tự chạt đứt một cánh tay, lùi lại cả cây số, được một con chim màu vàng nhạt đỡ lấy mới đứng vững được.
Cung Trường Lâm, Giao Xoa Cốt lại bầt đầu tấn công. Lý Thanh Nguyệt liên tục lui lại, chưa đến 10 giây đã bị thương cực kỳ nặng!
“Chết đi!”
Một kiếm của Cung Trường Lâm nhanh như chớp, không chút nương tay đâm thẳng vào đầu Lý Thanh Nguyệt.
Khuôn mặt Lý Thanh Nguyệt tràn ngập tuyệt vọng, nhắm mât lại, chờ đợi thần chết đến.
“Đùng!”
Đúng lúc này, bỗng dưng, một cái bình Ngọc Tịnh màu trắng chợt giáng thẳng xuống từ trên trời bao phú lấy Lý Thanh Nguyệt, cất bà ta vào. Sau đó, quay đầu bay về phía một chổ khác.