“Lúc đó nhà họ Lâu tao muốn điều tra được mày cũng không khó!”
“Cho nên kể cả bây giờ bọn họ không đến kịp, không thể lập tức liên lạc được với họ, nhưng với thân phận của cậu đây cũng không phải đám kiến như mày có thể giết được, hiểu không?”
Trần Đức gật đầu.
Lâu Vạn Xuân không thể đến đây ngay lập tức, anh thấy hơi đáng tiếc, nhưng bây giờ ông ta không thể xuất hiện cũng tốt, với thực lực hiện tại của anh chưa chắc là đối thủ của Lâu Vạn Xuân.
Dù sao
Cháu nội của ông ta đã là cảnh giới đỉnh phong Linh Hải, bản thân ông ta phải cường mạnh đến mức nào đây?
Anh vẫn cần thời gian.
“Ha ha, nếu đã hiểu rồi mà còn không đỡ cậu đây đứng lên, sau đó tự chém hai chân đi?”, Lâu Tinh Hải hơi sốt ruột.
“Anh Trần, hay là tha cho anh ta đi!”, lúc này, Đạm Đài Nguyệt lo lắng nói:
“Bây giờ chúng ta rời khỏi đây, bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta!”
Với tình thế hiện tại, Trần Đức đúng là không thể giết Lâu Tinh Hải, nhưng anh cũng không cần thiết phải tự chặt hai chân, giao Ưng Thanh Vũ ra!
Chỉ cần rời khỏi đây,
Tất cả đều có thể!
“Không”.
Trần Đức lắc đầu, phủ quyết đề nghị của Đạm Đài Nguyệt.
Anh không muốn rắc rối như vậy.
“Ha ha, rất tốt, nhóc con, mày rất thông minh, với thực lực của cậu đây, sau khi hồi phục, cho dù mày trốn đến chân trời góc bể, cậu đây cũng có thể giết mày!”, Lâu Tinh Hải vừa cười nhạo vừa dữ tợn.
“Đúng, tao cảm thấy… diệt tận gốc hậu họa thì tốt hơn”.
Trần Đức khẽ động môi, thản nhiên nói như sét đánh vang lên bên tai mọi người.
Cái gì?
Anh… muốn giết Lâu Tinh Hải?
“Nhóc con, mày dám giết cậu Lâu, mày sẽ gặp hậu quả khôn lường!”, Lương Khâu lên tiếng, quát nói: “Cậu Lâu chết thì không chỉ có mày, mà tất cả những người có liên quan đến mày đều phải chôn sống theo cậu ấy!”
Trần Đức cau mày.
Bình thường anh sẽ không so đo với loại người như ruồi nhặng, nhưng nếu ruồi nhặng cứ vo ve mãi không ngừng, anh sẽ không ngại mà đập chết!
Sau đó,
Trực tiếp lột dạ ném đi!
“Phập!”
Gần như cùng lúc, cổ họng của Lương Khâu trực tiếp xuất hiện một cái lỗ máu, hắn ta cuộn cố họng dường như muốn nói, nhưng vừa há miệng thì máu tươi chảy ra.
Chưa đến ba giây.
Hắn ta ngã xuống chết tại chỗ, không còn hơi thở!
Mậu Danh bên cạnh hắn ta ngẩn người, vốn định lên tiếng nói, lúc này cảm thấy cổ lạnh toát, nghẹn họng, một chữ cũng không nói ra được.
Lâu Tinh Hải vừa nãy còn ngạo mạn hống hách, giờ thì run lên bần bật, toàn thân từ trên xuống dưới như bị dội gáo nước lạnh, lạnh đến cùng cực!
Cái chết của Lương Khâu chứng minh một chuyện!
Tên trước mắt muốn giết hắn!
“Nhóc con, chẳng lẽ mày không biết thân phận của cậu đây hả mà còn dám giết tao? Ồng nội tao là Lâu Vạn Xuân, người canh giữ Côn Luân Hư!”
Hắn hoảng loạn gào lên, nổi lên cơn giận dữ yếu đuối: “Mày giết tao, thì cũng sẽ phải chết không có chỗ chôn thân!”
Hắn vừa xé giọng gào lên, vừa sợ hãi, lùi lại phía sau muốn bỏ chạy.
Nhưng,
Hắn bị thương quá nặng!