Một hơi thở đầy lạnh lẽo từ người hẳn ta lan tràn, độ ấm trong bán kính mấy trăm mét lặp tức giám xuống cực thấp.
Cùng lúc đó, ánh mắt Lăng Nhất Hải cũng nhìn
về phía xa, nơi có Trần Đức vẫn luôn im lặng không nói gì, sau đó nói với Lảm Tử Huyên: “Đám người hầu mà tôi nói có cả tẻn kia, tất cả những người liên quan đến cô đều không thể sống sót!”
Lăng Nhất Hải còn chưa ra tay thì mùi máu tươi đã lan tràn.
Nhóm người xung quanh lập tức hoảng hốt run rấy, căng thẳng đến mức khỏng dám nhúc nhích, khúm núm lui về phía sau.
Sầc mặt của Lâm Đông Nhạc, Vương Mâu cùng với người hầu nhà họ trâng bệch như tờ giấy, sợ hãi từ sâu trong tim hiện rõ trên mặt, trông còn khó coi hơn cả người chết.
Lâm Tử Huyên cũng khỏng khá hơn là bao, mặt cô ta trắng bệch, cả đôi môi đỏ mọng cũng mất đi màu sắc vốn có. Không phải do cô ta sợ, chỉ là đang bị hơi thờ của Lăng Nhất Hải chèn ép đến mức không thể vận chuyến cả nguyên khí!
Cô ta với Lăng Nhất Hải có sự chênh lệch quá lớn, lớn đến kinh người, lớn đến mức cô ta hoàn toàn không thế tưởng tượng nổi!
Không nói quá lên một chút nào, Lăng Nhất Hải muốn giết cô ta, có lẽ chỉ cần một chiêu!
Chỉ cần một chiêu đã đủ để cô ta tan xương nát
thịt!
Bốn phía chìm vào yên tĩnh, sự yên tĩnh đến lặng người!
Dường như trên cổ họ đang có một con dao, chẳng có ai dám nói chuyện, cứ như thể mở miệng ra họ sẽ chết vậy!
Mọi người đều lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Lâm Tử Huyên.
Thế nhưng…
Ngay lúc này.
Đột nhiên.
Trần Đức xa xa, nãy giờ vẫn im lặng chợt di chuyển.
Anh sải bước chậm rãi đi về phía Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn, Lăng Nhất Hải, nói: “Lớn giọng thật đó, há miệng ra là đòi chém đòi giết, chỉ mình anh có thể làm được không? Ha ha…”
Trần Đức hết sức hờ hững, hết sức bình tĩnh, giọng không nhanh không chậm, không chút đế ý, khóe miệng khỏng hề che giấu sự mỉa mai, và cười cợt.
???
Lập tức, ánh mắt mọi người xung quanh đều chuyển sang Trần Đức.
Thằng ranh này… Là ai vậy?
Đầu bị rỉ sét? Hay là úng nước? Mà lại… Lại dám nói chuyện với cái giọng đó vào lúc này? Nên biết rằng Lăng Nhất Hải đang nối giận, đang đứng bên bờ vực bùng nổ, lấn tiếng vào lúc này có khác gì chịu chết đâu?
Mọi người đều tìm tòi tin tức có liên quan đến Trần Đức trong đầu mình, muốn biết rốt cuộc anh có phải là thần thánh được xếp đâu đó trên bảng, hay nhà quyền quý nào hay không.
Thế nhưng…
Không có gì cả!
Bọn họ lục tung kí ức của mình nhưng vẫn không tìm được chút thông tin nào liên quan đến gương mặt của Trần Đức!
Sau đó, bọn họ phát hiện ra hơi thở của người vừa lên tiếng cũng chỉ ở cảnh giới Đại Năng mà thôi, cái loại kiến hôi như thế lấy đâu ra lá gan to vậy?
“Ranh con, mẹ mày, đây là lúc mày có thể lên tiếng nói chuyện hả? Mẹ nó mày muốn chết lắm rồi phải không?”
Vương Mâu điên cuồng, cuối cùng cũng không thế nhịn được nữa, tức giận trừng mắt nhìn Trần Đức, trong mẳt là tơ máu dày đặc như muốn nổ tung, nếu không phải hắn ta chẳng dám hành động tùy tiện thì đã ra tay xé nát anh thành từng mảnh nhỏ rồi.