Hơn nữa cô ta đang ớ cảnh giới Lảng Thiên!
Chỉ cần đột phá là có thế đi vào cấp Đạo!
Nhưng,
Người thật sự khiến Trần Đức kinh ngạc vẫn là Thích Thiện,
Cấp bậc hắn còn cao hơn Tô Y Y!
Người đã ở cấp Đạo!
Mặc dù chỉ là khí tức vừa bước vào cấp Đạo, nhưng thật sự rất kinh khủng, phải biết rằng trước đó khi ở đảo Định Thiên, Thích Thiện chỉ là cường giả cảnh giới Thiên Nguyên!
Sau Thiên Nguyên còn có Hỗn Nguyễn, Phản Hư, sau Phản Hư mới là Cổ Bản, sau Cố Bản mới là cấp Thiên, vượt qua cấp Thiên mới có thế đạt tới cấp Đạo!
Những cảnh giới đó nói nghe rất dề, nhưng muốn đột phá thật thì một võ giả có thế phải mất đến cả đời.
Vậy mà.
Mới đó thỏi mà Thích Thiện đã đạt tới cấp Đạo rồi.
Thật sự quá khủng bố.
Nên biết rằng, Trần Đức tự nhận mình không ngừng gặp được cơ duyên, nhưng cũng không thế đột phá với tốc độ nhanh như vậy!
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Thích Thiện?
“Trần huynh, chờ anh đấy, mau ngồi xuống đi!”, Trần Đức đang nhìn quanh thì hoàng tử Đại Hạ, Lý Thế Ngọc đã lên tiếng, hắn ta trông cực kỳ tuấn tú, như trích tiên giáng trần vậy.
‘Trần huynh Trần Thiên Không quả nhiên là khí vũ hiên ngang, nhiều ngày trôi qua, anh đã nối bật hơn rất nhiều.
Nói tới cũng hay, anh cùng họ với chủ nhân của ấn ký Thiên Tâm, Trần Bát Hoang đấy”, Trần Đức vừa ngồi xuống, bên cạnh anh, một thanh niên dáng vẻ phong hoa như ngọc lên tiếng, hắn mặc áo vải mũ cao, cầm trong tay cây quạt lông, trong mắt là thứ ánh sáng kỳ dị, lời nói đầy ẩn ý.
Nhìn thấy người đó, Trần Đức thầm giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lẻn.
Lòng Trần Đức đầy sợ hãi, người trước mặt quá quỷ dị, dường như có thế nhìn thấu mọi gốc rễ của anh, nhìn thẳng vào bộ mặt thật của anh.
Dù là Trần Đức.
Thì cũng thấy sợ hãi đến lạ, có cảm giác như bị nhìn thấu.
‘Tính ra cũng haỵ, Trần huynh, nghe nói Trần Bát Hoang cũng tinh thông một loại thuật pháp khai nguyên, từng gây chấn động lòng người, thủ đoạn cũng không khác anh là mấy”, khóe miệng nam tử đó cong cong cười, ánh mắt lại đầy mũi nhọn, như những lưỡi kiếm sắc bén.
Trần Đức mặt khỏng đổi sằc, trong lòng lại dấy lên làn sóng hãi hùng, anh có thế chắc chắn người này đang nghi ngờ mình, thậm chí còn nhìn ra chút manh mối gì đó.
Má nó!
Anh thầm mằng trong lòng.
Cứ thế này, nói không chừng sẽ bị người ta nhìn thấu.
Nhưng.
Đúng lúc này, có một lá chắn từ trong thần hồn của anh xuất hiện, ngăn cản ánh mắt có thế khiến con người ta hoảng sợ kia lại.
Trần Đức ngạc nhiên.
Là da!
Da của Bát Thần, bấy giờ nó đang tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, ngản cản ánh mắt kia.
Cùng lúc đó, đôi mắt của nam tử kia cũng trờ nên u ám, như bị đánh quá bất ngờ, ánh mắt xuất hiện những tơ máu, vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Đức chằm chằm.
‘Tôi đến đình Bích Thủy này là đế gặp mặt mọi người, chứ không đến đế bị người ta soi xét, này anh, bản thân anh… Có hơi quá đáng rồi đó?”, giọng Trần Đức ấn chứa sự tức giận, ánh mắt cũng đầy sắc bén liếc về phía hắn: “Nếu tôi đoán không sai, ắt hắn anh là Lý Trường Sinh, người tộc Trường Sinh Tiên? Thân là thánh tử của thế lực hạng nhất mà lại bất lịch sự như thế ư?”
Lý Trường Sinh hãi hùng và hoang mang, nhưng hắn cũng là một cao thủ, chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường: “Thật lòng xin lỗi Trần huynh, tôi cũng chỉ cẩn thận đế tránh những phiền toái không cần thiết mới nghĩ ra cách này, thật sự tôi không có ý đồ xem xét bí mật của Trần huynh”.