Chẳng có kẻ nào được phép sống!
Lúc này đây, liều mạng sống chết không còn là một trong hai đều được nữa, mà là Trần Bát Hoang không chết, thì Nam Cung Trần nhất quyết sẽ không bỏ qua!
Kim Tứ Hải chết, chẳng những vả vào mặt Nam Cung Trần, mà còn khiến cho Bát Nguyên Tông tổn thất một cao thủ yêu nghiệt có tiềm năng rất lớn!
“Hay, hay lắm, hay cho một Trần Bát Hoang!”
Gương mặt già nua của Nam Cung Trân đỏ rực lên, đôi mầt già nua bùng lên ngọn lửa giận, vạt áo dài bay bay, cực kỳ giống một thiên thần nhìn xuống mặt đất.
“Cậu phải chết, lão phu thỏa mãn cho cậu!”
“Rầm!”
Trong khi Nam Cung Trần nói chuyện, thì quanh người ông ta đã… Đã có những tia chớp đan chéo vào nhau.
Tia chớp đó đen như mực, không khác gì một đống mực được vẽ xung quanh người ông ta, một giây sau đó, tia chớp đen đã lan rộng ra, bán kính trăm dặm trực tiếp biến thành một biển tia chớp.
Dao động khủng bố thối quét, dấy lên từng đợt sóng lớn, sắc mặt một đám võ giả Hải tộc đều thay đổi, trỏng còn khó coi hơn cả xác chết, thậm chí còn há miệng hộc máu dưới uy áp, hoàn toàn không thể chịu nối.
“Địa Vu Lôi, không ngờ lại là Địa Vu Lôi!”
Cơ Trường Vân vừa liếc mất đã nhận ra nguồn gốc cúa tia chớp màu đen đó, Đại Thiên Thế Giới là một nơi cỏ rất nhiều sẻn phẩm của các thuộc tính
đặc biệt, chẳng hạn như nước, lửa, gió, sấm sét này kia.
Những thứ đó dần dần sẽ có người tìm thấy, tạo thành một báng xếp hạng.
Bảng được chia rất rõ ràng.
Có phản loại, cũng có bảng tống.
Bảng tổng được gọi là Tố Báng.
Mà Địa Vu Lôi xếp hạng sáu mươi hai trên bảng nguyên tố!
Thứ hạng đó có vẻ không được cao lắm, nhưng nên biết rằng có rất nhiều nguyên tố trên đời này, cụ thể là bao nhiêu, ừm… Không thể đếm xuể, nói thế tức là Đại Thiên Thế Giới có tổng cộng mấy trăm chục triệu chủng tộc sinh sống, mà nguyên tố còn nhiều hơn cả con số đó, rất rất nhiều.
Trong đó có đủ loại, bình thường, dị thường, đặc biệt…
Nói tóm lại, chỉ có mấy chữ.
Nhiều không đếm xuế, đếm cũng không hết! Địa Vu Lôi lại nằm ở hạng sáu mươi ba, có thể
đoán được đó là khái niệm thế nào.
“Địa Vu Lôi lại nằm trên người ông ta… Tiêu rồi, lần này thật sự tiêu tùng rồi…”
Cơ Trường Vân đầy tuyệt vọng.
Cơ Tuyết thì lại hết sức lo láng, cô ta không muốn Trần Đức chết.
Nhưng…
Đối mặt với một cao thủ như Nam Cung Trần, cô ta không thế giúp đỡ được gì, chỉ đành lo lắng suông.
“Rầm rầm rầm!”
“Đùng!”
Địa Vu Lôi đen ngòm như mực, nhanh chóng nhuộm đen cả bầu trời Hải tộc.
Chẳng những thế, nước biển Tây Hải cũng hóa thành màu đen, tối om như mực, chẳng khác gì tận thế, một bóng ma khúng bố, tử vong trực tiếp bao trùm lấy tất cả mọi người!
Nam Cung Trần không chí muốn giết môi mình Trân Đức!
Mà còn giết tất cả những người ở đây!
Õng ta muốn diệt tộc!
Loại bỏ toàn bộ Hải tộc!
Hai, ba ngàn vạn võ giả của Hải tộc có nhân số đông đảo, dõi mầt nhìn lại, đông như kiến, nhưng thật sự quá yếu, đối mặt với cao thủ như Nam Cung Trần, cả cử động cũng hết sức khó khăn.