Lúc trước, anh giấu giếm thân phận để giảm bớt mâu thuẫn giữa Diêm Mộng với mình, tránh cho xảy ra sự cố gì. Không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, Trần Đức bất đắc gì xoa mũi nói: “Chị Diêm, có thể cho tôi và cô bé nói chuyện riêng với nhau một lát không?”
“Cái này… ổn chứ?”, Diêm Thanh Nhã hỏi, cô ta biết Diêm Mộng khá ghét Trần Đức nên lo con gái mình sẽ kiếm chuyện.
“Không sao, chị yên tâm đi”, Trần Đức an ủi.
“Được rồi”.
Diêm Thanh Nhã thở dài, dáng người thướt tha nhấc chân, xoay người trở về phía phòng khách.
“Anh có thế vào không?”, Trần Đức quay sang nhìn Diêm Mộng hỏi.
“Tùy anh”, Diêm Mộng buồn buồn đáp, trong đầu và nỗi lòng của cô ta chỉ có bóng người mặc đồ đen đeo mặt nạ chú hề vào đêm hôm đó, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.
Trần Đức đẩy cửa ra, đi vào trong phòng của Diêm Mộng.
Trong phòng ngoài vô số trang giấy trên sàn thì những nơi khác đều rất sạch sẽ.
Anh nhặt một bức tranh trên sàn lên, nhìn một lúc rồi chọc: “Vẽ đẹp đấy, rất sinh động”.
“Ha ha…’
Diêm Mộng ngoài cười nhưng trong không cười, hơi mệt mỏi nói: “Muốn nói gì thì nói lẹ đi, tôi biết rõ bệnh của mình, bác sĩ không thể chữa khỏi được đâu”.
Đa số những căn bệnh khó nhằn và oái oăm trên thế giới đều có thể chữa được, chỉ có bệnh về tình yêu là phức tạp nhất.
Căn bệnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Diêm Mộng biết rõ, bệnh của mình đã hết thuốc cứu chữa rồi. Thuốc an thần bình thường đã chẳng có tác dụng mấy với cô ta. Nếu tăng liều thì chỉ ảnh hưởng thêm đến thần kinh của mình mà thôi.
Giờ, thuốc giải duy nhất chính là người đàn ông mặc áo đen đeo mặt nạ chú hề đã cứu mình kia thôi.
Cô ta chỉ muốn gặp anh.
Trần Đức nhặt lên những trang giấy bị vứt xuống sàn, xếp lại với nhau: “Thực ra, bức tranh của em rất đẹp. Có lẽ, bản thân anh ta cũng không đẹp như trong tranh của em”.
“Anh không hiểu”, Diêm Mộng bưng ly nước ấm đặt ở đầu giường lên, chậm chậm uống một ngụm: “Anh chưa gặp thì sao biết anh ấy không hoàn mỹ”.
“Có lẽ là thế…”
Trần Đức cũng không tỏ ý kiến: “Bệnh của em đã rất nghiêm trọng, nếu muốn chữa thì anh nghĩ là nên gặp anh ta một lần”.
“Thế nên…’
“Thế nên, anh không chữa được bệnh của tôi phải không?”, Diêm Mộng như đã đoán được kết quả, tự giễu cười: “Thực ra, tôi cũng không cần chữa. Cứ thế đi, mỗi ngày trong đầu đều là anh ấy, mơ thấy, nhớ đến anh ấy thôi là tốt rồi…”
“Anh có thể chữa”, Trần Đức cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: “Vừa hay, anh có quen người trong bức tranh của em. Anh ta là một người bạn của anh, cũng thích bộ trang phục này, giả làm siêu anh hùng đi cứu người xung quanh gì đó. Anh nghĩ… người em muốn gặp chính là anh ta”.