Câu đó vừa được nói ra, một số đệ tử tạp vụ đều lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, hâm mộ nhìn Diệp Ca.
Chẳng ai ngờ Hồ Ngạo lại trực tiếp mời chào!
Diệp Ca khựng lại, có hơi kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra theo chiều hướng ấy.
“Cậu Diệp, đồng ý đi!”, Cổ Tinh Vũ kích động nói: “Có thể trực tiếp tham gia vào Tinh Minh đồng nghĩa với việc sẽ thăng cấp rất nhanh!”
“Đúng vậy, Diệp Ca, mau đồng ý đi!”, ban nãy Tống Đông còn đề nghị Diệp Ca lập nên thế lực riêng, giờ đã lớn tiếng nhắc nhở như là đang lấy lòng.
“Diệp Ca, đừng bỏ qua cơ hội đó”.
Nhiều người thấy Diệp Ca ngẩn người, im lặng đều không nhịn được lên tiếng, cảm thấy vui vẻ và kích động thay cho hắn. Chỉ cần tham gia vào Tinh Minh thì tương lai của những người đi theo Diệp Ca như họ cũng sẽ vớt được rất nhiều chỗ tốt!
Diệp Ca vẫn chưa trả lời, như đang xuy nghĩ điều gì đó.
Chẳng mấy chốc, hắn đã ngẩng đầu, hỏi: “Anh Ngạo, tôi có thể tham gia vào Tinh Minh, nhưng với một điều kiện là tôi
mong những người anh em đằng sau cũng có thể vào được!”
Diệp Ca nói xong bèn nhìn chằm chằm Hồ Ngạo bằng ánh mắt mong đợi.
Hắn cũng biết điều kiện này hơi quá đáng, trước giờ Tinh Minh nhận người đều có yêu cầu và điều kiện. Yêu câu ấy của hắn có lẽ sẽ khiến đối phương khó chịu.
Thế nhưng, hắn nhất định phải nói, cũng không phải là vì tương lai của anh em mình, mà là vì sự phát triển trong tương lai của hắn.
Hắn làm người đứng đầu của đám tân sinh kia, dẫn dắt họ băng qua sông Tây Lưu còn không phải là vì tạo uy tín, lập nên ra một đoàn đội nhỏ của mình sao?
Chỉ cần có bọn họ, mai sau địa vị của hắn mới có thể nhanh chóng tăng lên!
Vả lại, ờ bên trong Tinh Minh cũng kiếm được tiếng nói!
“Diệp Ca, yêu cầu này của cậu, tôi cần phải bàn bạc lại với cậu Cố đã”, Hồ Ngạo liếc Diệp Ca một cái, cũng không có dứt khoát từ chối.
Hắn ta biết với thực lực của Diệp Ca, chỉ cần học ở học viện Vô Song một thời gian là mai sau chắc chắn sẽ vượt qua mình, không thể dễ dàng đắc tội được.
Có điều, nhận nhiều người như vậy cũng không phải là điều hắn ta có thể quyết định được.
Chỉ có thể xin ý kiến của Cổ Tinh Hoa trước đã.
“Diệp Ca, yêu cầu đó của cậu hơi quá đáng đấy, Tinh Minh không phải rác rưởi nào cũng nhận”, Hồ Ngạo vừa nói xong, bỗng có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó, một người cao khoảng 1 m8, mặc một bộ áo dài hoa lệ đi về phía bên này, trên eo đeo một cái lệnh bài bằng ngọc khắc từ Cổ lộ ra thân phận của hắn!
Tuy hắn là con cháu của nhà họ Cổ trong 36 gia tộc địa sát ở thế tục, thân phận thua xa Diệp Ca. Nhưng, Cổ Tinh Hoa cũng là anh đại trong học viện Vô Song!
Đám đông đứng trước nhìn thấy hắn đều tránh ra một con đường.
Vài giây sau, Cổ Tinh Hoa đã đi đến trước mặt Diệp Ca. Hắn vừa đến, bên này
lập tức im lặng, không ai dám nói chuyện.
CỔ Tinh Hoa cẩn thận quan sát Diệp Ca một lượt, rồi mới mở miệng nói với giọng tràn ngập bá đạo, không cho phép cãi lại:
“Bản thân cậu quả thật khá mạnh, nhưng Tinh Minh chỉ nhận kẻ mạnh, không phải ai cũng có thể vào, ví dụ như…”
CỔ Tinh Hoa giơ tay lên, chỉ vào đám Lữ Đông Dã, Giang Hồ Hải, Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Hà Đồn khẳng định nói: “Mấy tên vô dụng kia, không được”.
Khi hắn nói câu này cũng không có nhỏ tiếng, cũng chẳng thèm để ý đến mặt mũi của đám Lữ Đông Dã. Dù sao, CỔ Tinh Hoa hắn cũng không cần phải
để ý hay quan tâm đến mặt mũi và tâm trạng của một đám con kiến.
Còn Âu Dã Thanh Vũ, cô ta cũng ở trong đám người đó, nhưng lại quá xinh đẹp. CỔ Tinh Hoa vừa thấy đã quyết định đưa cô ta vào hậu cung của mình.
Hắn, là người quyết định quy tắc!