Cô ta biết rất rõ Trần Đức và chị gái Âu Dã Tư Linh của mình có hôn ước, và bản thân cô ta còn kém rất nhiều so với chị.
Liệu… Trần Đức có vừa ý cô ta không?
“CỔ Tinh Hoa đang ở đâu?”, Trần Đức cũng không quá đế tâm, anh quay sang nhìn Công Tôn Hằng: “Đừng có nói là ông không biết đấy nhé!”
“Hắn… đang ớ tháp Tụ Linh!”, Công Tôn Hằng do dự vài giây rồi nói rõ vị trí cụ thế của Cố Tinh Hoa.
Một mặt là vì Trần Đức quá mạnh, ngay cả ông ta cũng đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Mặt khác, học viện Vô Song không thế mất đi một người mạnh như vậy.
Chỉ cần có thể giữ lại người này, tương lai, học viện Vô Song chắc chắn sẽ xuất hiện thêm một cao thủ.
Tuy là thế…
Công Tôn Hằng không chỉ muốn có Trần Đức, mà còn muốn có cả Cổ Tinh Hoa: “Trần Bát Hoang,
hai kẻ đầu sỏ gảy nẽn chuyện này là Hồ Ngạo và Diệp Ca đều đã chết, cậu muốn bọn họ cười thì bọn họ cũng đã cười rồi đấy, chuyện này có thế bỏ qua được không?”
“Không được!”
Không có gì đế thương lượng, vốn dĩ, anh và nhà họ CỐ đã có ân oán khi còn ở thế tục, hiện tại, đối phương lại ra tay giết ức Thư Huyên…
Đúng thế!
Trạng thái hỉện tại của ức Thư Huyên tuy chưa phải người chết, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.
Dù là anh, muốn cứu cô ta cũng phải phí tâm một phen.
Trong trường hợp như vậy, thử hỏi sao anh có thể bỏ qua cho Cổ Tinh Hoa.
Mà dù anh có bỏ qua thì… Cố Tinh Hoa có chịu bỏ qua không?
Hai người chưa từng gặp mặt nhưng lại quyết không chết không thôi.
“Đi thôi… đưa tôi đến tháp Tụ Linh!”, giọng Trần Đức cực kỳ lạnh lùng và quyết tuyệt.
Công Tôn Hằng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy.
Lúc này đây, nếu thái thượng trưởng lão không ra mặt thì phóng mắt khắp toàn bộ học viện Vô Song, liệu có ai là đối thủ của người thanh niên này?
Huống hồ, thản là viện trưởng, nếu phải lựa chọn giữa Trần Bát Hoang và Cố Tinh Hoa thì đương nhiên, Công Tôn Hằng sẽ chọn Trần Bát Hoang.
“Tháp Tụ Linh chính là vũ khí của lão tổ Vô Song Môn, người đã để lại nó trước khi qua đời. Mỗi một lần chỉ có một người tiến vào được, dù cậu có đến tháp Tụ Linh thì cửa cũng đóng chặt, cậu không thế đi vào”, Công Tôn Hằng lại lần nữa khuyên nhủ: ‘Việc này nẽn dừng ở đây thôi!”
“Dẫn đường!”
Trần Đức không thích nói nhiều, từ trước đến nay anh cũng không phải một người dài dòng.
Công Tôn Hằng khó xử, đành phải đi trước dẫn
đường.
Mấy người Lữ Đông Dã, Ưng Thanh Vũ, Âu Dã Thanh Vũ nối gót theo sau, đi thẳng đến nội viện của học viện Vô Song.
Nhìn thấy “sát thần” Trần Đức rời đi, chúng đệ tử ngoại việc mới thở hắt ra một hơi, cơ mặt bọn họ đã sớm căng cứng, nụ cười méo mó. Khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cả đám còn chưa hết hoảng sợ, bất giác run bắn người.
Phút chốc… ba chữ “Trần Bát Hoang” hệt như một con sóng, không ngừng truyền đi khắp học viện Vô Song.
Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, uy danh của Trần Đức đã lan truyền khắp Vô Song.
Biết được Trần Đức muốn đến tháp Tụ Linh để đánh chết Cổ Tinh Hoa, có gần hai ngàn người đã chờ sẵn ở đây. Trong đó, người yếu nhất cũng là cao thủ Linh Căn kỳ.
Tất cả bọn họ đều là giáo viên hướng dẫn và đệ tử trong nội viện.